Cô lại trịnh trọng gật đầu: “Nếu thực sự có cái gì thì chắc chắn tớ sẽ nói thật với cậu.”
“Không có chuyện gì thì Tổng Thống tiên sinh của chúng ta còn là đàn ông chính nhân quân tử sao? Cậu ở phủ tổng thống lâu như vậy, vậy mà anh ta không làm gì cậu, tối hôm qua lại ngủ lại trong một căn nhà nhỏ như vậy.
Theo lẽ thường mà nói thì phải có rất nhiều cơ hội mới đúng.”
“Sao cậu lại nghĩ thế? Anh ta chính nhân quân tử chỗ nào chứ?” Hạ Tinh Thần rất không đồng tình với những lời này của Trì Vị Ương.
Sáng sớm gọi con trai đến để dạy dỗ kiểu kia thì gọi là tư tưởng gì!
Trì Vị Ương xoay mặt qua, ái muội liếc cô: “Hơi đáng nghi đó!”
Hạ Tinh Thần chỉ có thể câm nín.
Thật đúng là tự vác đá đập chân mình mà.
Một lúc lâu sau, đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, cô liền quay sang nói với Trì Vị Ương: “Là điện thoại của lãnh đạo.”
“Sợ là phải đi công tác rồi, cậu nghe đi.”
Hạ Tinh Thần nhờ vả Trì Vị Ương trông chừng Hạ Đại Bạch, còn cô tìm góc yên tĩnh tiếp điện thoại.
Trong chốc lát sau, Hạ Tinh Thần đã trở lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Đêm nay có một buổi tiệc từ thiện long trọng, ngoại trừ lãnh đạo trong nước và thương nghiệp nước ngoài thì còn có một vài thương nhân nước ngoài và Đại sứ quán.
Bọn họ nói là Tống phó tổng thống chỉ đích danh mình đến phiên dịch.”
Trì Vị Ương nhướn mày: “Chắc không phải là hồng môn yến chứ? Lần trước Tống Duy Nhất không chiếm được chỗ tốt, lần này lại muốn trả đũa?”
Hạ Tinh Thần nhớ tới chuyện này, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo: “Vậy thì càng phải đến.
Thật ra tớ cũng muốn giáp mặt cô ta hỏi rõ ràng chuyện lần trước.”
“Nếu lại bị cô ta khi dễ thì làm sao bây giờ?”
“Cô ta cũng không thể trói tớ đem đi ở trước mắt bao người.”
Trì Vị Ương gật gật đầu nhưng vẫn là không yên tâm” “Tóm lại bản thân cậu vẫn phải chú ý một chút.
Buổi tiệc từ thiện này tớ có nghe nói, được làm khá là long trọng, truyền hình trong nước cũng sẽ trực tiếp đến lấy tin tức.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Giữa trưa, ba người cùng nhau dùng cơm, Hạ Tinh Thần cũng không có cách nào giữ con trai lại đành phải gọi điện thoại cho tài xế đến đón cậu bé trở về phủ tổng thống.
Cô tắm rửa rồi thu thập một chút.
Sau đó cô mở mail trong máy tính ra, đầu tiên là nhìn lướt qua buổi tiệc tối một lần rồi xem sơ qua những thành phần tham dự đại khái để hiểu biết một chút.
Đêm nay người cô phục vụ chính là Phó bộ trưởng Bộ dân chính, trước kia ít nhiều cũng từng hợp tác rồi cho nên cũng tính là dễ dàng.
Cô ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
Khi Hạ Tinh Thần xem xong đã là hai tiếng sau, lại nhìn đến thư mời tiệc tối.
Mặt trên đặc biệt đánh dấu, mỗi người tham dự hội nghị đều phải mặc lễ phục.
Cô có chút đau đầu.
Thật ra lễ phục thì cô có nhưng mà đều là lễ phục ngày thường cho party nhỏ thôi, còn trường hợp ở những buổi tiệc long trọng thì cũng không thật sự thích hợp, không ở cùng một cấp bậc.
Lúc Hạ Tinh Thần đang đau đầu thì đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên bốn chữ khiến cô ngẩn ra chớp mắt một cái.
CÔ buông con chuột ra tiếp điện thoại.
“Đại Bạch còn ở chỗ em không?”
“Không.
Tôi mới vừa bảo tài xế đưa thằng bé trở về rồi.
Đúng lúc tôi nhận được công việc, không thể ở cùng với thằng bé được nữa.”
“Việc gì?”
“Đêm nay có buổi tiệc từ thiện, tôi phụ trách phiên dịch cho một vị Phó bộ trưởng.”
Bạch Dạ Kình ở bên kia cũng không nói gì, tựa như suy tư gì đó.
Anh không nói lời nào, Hạ Tinh Thần cũng yên lặng không mở miệng.
Lát sau anh mới nói: “Một lát nữa cứ chờ ở nhà, đừng đi đâu cả.”
Hạ Tinh Thần không hiểu được ý trong lời nói của anh nhưng anh cũng không có ý định giải thích.
Hai