Bữa cơm đoàn viên của nhà họ Hạ, Hạ Tinh Thần cũng đón Hạ Đại Bạch cùng tới.
Trước đó lúc còn đang thai nghén thằng bé, bà cụ Mục không có hài lòng lắm về Hạ Tinh Thần, nhưng mà bà lại vẫn rất yêu thương Hạ Đại Bạch.
Dù sao thằng nhóc này đáng yêu như vậy, nói thế nào thì cũng là dòng máu của nhà họ Hạ bọn họ mà.
Lúc ăn cơm, bà cụ gắp cho Hạ Đại Bạch rất nhiều đồ ăn, cậu đều đón lấy mà ăn đến ngon lành.
"Nào, lần này cũng coi như là ba được sống lại thêm lần nữa, cả nhà chúng ta cùng nhau cụng một ly nhé." Hạ Quốc Bằng nâng ly rượu lên, sắc mặt vô cùng vui vẻ mà nói.
Hạ Tinh Không ân cần rót cho Hứa Nham ngồi bên cạnh mình một ly, cả nhà ai cũng đều giơ ly rượu lên, Hạ Đại Bạch cũng từ ghế ngồi trượt xuống, giơ ly trà nhỏ lên muốn cụng với cánh người lớn, nhưng mà cậu nhóc chân ngắn tay ngắn, có nhảy như nào cũng không với tới được.
Hứa Nham nhìn thấy thế lại cười cười, nghiêng người qua cụng với cậu nhóc một cái, Hạ Đại Bạch nhoẻn miệng cười tươi: "Cám ơn dượng."
Một tiếng "dượng" này lại khiến nụ cười trên mặt Hứa Nham thoáng sượng lại một chút.
Hạ Tinh Không lại vẫn rất vui vẻ, mặt mày phơi phới mà nói: "Cái miệng nhỏ của cháu dì thật sự là ngọt quá chừng rồi nha."
Hứa Nham không lên tiếng, yên lặng liếc nhìn Hạ Tinh Thần, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Hạ Tinh Thần chỉ làm như không có phát hiện, ngửa đầu uống sạch rượu trong ly.
Hôm nay tâm trạng của Hạ Quốc Bằng rất phấn khởi, cho nên uống cũng hơi nhiều.
Lý Linh sợ sức khỏe của ông ta mới khỏi sẽ không đỡ được, bèn ngồi bên cạnh cất giọng khuyên nhủ người kia uống ít lại một chút, nhưng mà Hạ Quốc Bằng lại cứ khăng khăng không nghe.
Tửu lượng của Hạ Tinh Thần khá kém, nhưng mà hôm nay cũng uống cùng với ba mình không ít, sắc mặt đã nhanh chóng đỏ ửng, cảm giác có chút lâng lâng.
Còn Hứa Nham thì cứ như có tâm sự rất nhiều, suốt cả buổi trong bàn cơm không có nói lấy mấy câu, ngược lại uống cũng rất nhiều.
"Được rồi ba đứa, hôm nay có chuyện gì vậy? Đã uống hết nửa lít rượu rồi." Bà cụ Mục giật lấy ly rượu trong tay của Hạ Quốc Bằng, nói: "Con vừa mới khỏi bệnh, không được phép uống nữa."
"Đúng đó, Hứa Nham, cả ba với anh cũng không được uống nữa." Hạ Tinh Không cũng hùa theo, giật lấy ly rượu trong tay của Hứa Nham.
Hạ Đại Bạch lo lắng nhìn người phụ nữ mặt đỏ ửng ngồi ở bên cạnh mình, thở dài một hơi, cũng học theo người lớn dời ly rượu trước mặt Hạ Tinh Thần sang chỗ khác, nhỏ giọng dỗ dành: "Đại Bảo à, tất cả mọi người đều nghỉ uống rồi, mẹ cũng không được uống nữa.
Ngoan nào, nghe lời nha."
"Cứ để mẹ con uống đi." Hạ Tinh Không cười nhẹ, nghe giọng nói còn dịu dàng hơn gấp mấy lần: "Người ta nói mượn rượu giải sầu mà, gần đầy trong lòng mẹ con có nhiều muộn phiền, uống chút rượu giải sầu cũng đúng thôi."
"Giải sầu?" Không chờ Hạ Tinh Thần mở miệng, Hứa Nham ngồi ở đây đã cướp lời nói trước.
Ánh mắt của anh ta có chút mơ màng, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng trong suốt bên trong ly kia, sau đó lại ngửa đầu uống một ngụm, mới nói: "Sầu này rượu sao có thể giải được chứ?" Nếu như rượu có thể giải sầu, anh ta cũng đã không phải đêm đêm mất ngủ rồi.
Hạ Tinh Thần đầu óc không được tỉnh táo, không hiểu ý của Hứa Nham nói là gì, chỉ cầm đũa gắp đồ ăn cho Hạ Đại Bạch, cười rồi nhẹ giọng nói: "Mẹ không uống nữa, con nhớ ăn nhiều một chút nha..."
Lời này, rõ ràng là đã có chút say rồi.
.
Truyện Nữ Phụ
"Đại Bảo ngốc, uống không giỏi lại cứ muốn uống, thật sự là hết cách với mẹ mà." Hạ Đại Bạch vừa bất lực lại vừa đau lòng.
Ánh mắt của Hứa Nham rơi về phía Hạ Tinh Thần, đã qua một lúc lâu cũng không có dời sang chỗ khác.
Dáng vẻ say rượu của cô rất đáng yêu, khiến anh ta nhớ tới những hình ảnh ngây thơ thuần khiết nhất lúc mà bọn họ còn ở cùng nhau, lần đầu tiên nhìn thấy người này dưới tàng cây hoa Lê, cô lúc ấy cũng thuần khiết, ngây ngô như vậy.
Vì có men rượu nên lá gan cũng được tráng dày hơn rất nhiều, ánh mắt của anh ta không chút dè dặt nào mà nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần, đừng nói chuyện này khiến phụ huynh ngồi đó cảm thấy có điều kỳ quái, mà ngay cả trẻ nhỏ như Hạ Đại Bạch cũng cảm thấy có gì đó rất không đúng.
"Dượng, sao dượng lại cứ nhìn chằm chằm Đại Bảo của con vậy?" Hạ Đại Bạch mở đôi mắt to tròn, thơ ngây hỏi.
Hạ Tinh Thần trong trạng thái mơ màng nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn qua phía Hạ Đại Bạch, chớp mắt hỏi: "Hả?"
Hạ Đại Bạch duỗi tay sờ khuôn mặt của cô: "Không liên quan tới mẹ,