“Con nói, cậu ta yêu Hạ Tinh Thần?!” Lý Linh cũng tức giận không nhẹ, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Hạ Tinh Thần: “Hạ Tinh Thần, cô có biết xấu hổ không vậy? Cũng đã có một đứa con trai lớn vậy rồi, còn câu dẫn bạn trai của em gái cô? Là ngài tổng thống không cần cô nữa, nên bây giờ cô phải bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, ngay cả mặt mũi cũng không cần, đúng không?”
“Dì à, chuyện này không liên quan đến Tinh Thần!” Hứa Nham lập tức đứng dậy bảo vệ Hạ Tinh Thần.
“Cậu im miệng cho tôi!” Lý Linh lạnh lùng quát mắng.
Ánh mắt nhìn Hạ Tinh Thần như muốn đục thủng thịt của cô.
Hạ Tinh Thần có chút say rượu, nhưng ánh mắt của Lý Linh đã khiến cô tỉnh táo lại phần nào.
Cô cười mỉa: “Là ai không biết xấu hổ?”
“Cô—— Tinh Không của chúng tôi là theo đuổi! Hai người các người chỉ là yêu đương chưa kết hôn, Tinh Không theo đuổi cậu ấy, hợp lý phải phép, làm sao? Nhưng bây giờ nó và Hứa Nham đã đính hôn rồi, cô lại chen ngang vào, tính là gì hả?”
Hạ Tinh Thần giống như bị cái gì đó đâm vào chỗ đau.
Cô đứng dậy, nhìn Lý Linh một cách châm chọc: “Sao mà dì có thể nói những lời này một cách hùng hồn, ngay thẳng như vậy? Lúc trước, mẹ tôi và ba tôi không chỉ là đính hôn, mà còn là kết hôn.
Lúc đó sao không thấy dì biết liêm sỉ và phép tắc gì vậy?”
“Cô——” Lý Linh không ngờ Hạ Tinh Thần lại ăn nói sắc bén như vậy.
Bị cô nói thế, bà ta tức đến mức khuôn mặt trở nên khó coi.
Bà ta tức giận chỉ thẳng vào cô, ngón tay cũng đang run rẩy: “Cô… cô nói chuyện với người lớn như vậy đó hả?! Con trai của cô… con trai của cô đang nhìn đấy, coi chừng sau này con trai của cô cũng sẽ đối xử với cô như vậy!”
“Đại Bảo, thầy giáo của bọn con đã nói, không phải ai cũng có tư cách làm người lớn của người khác.” Hạ Đại Bạch còn đang xé đùi gà của mình.
Cậu bé nói xong, ngẩng đầu cười với Lý Linh, cười đến ngây thơ, đáng yêu lại vô tội: “Thầy giáo nói, phải biết tôn trọng người khác, cũng đáng để người ta tôn kính thì mới có thể gọi là người lớn! Ngay cả phép lịch sự và liêm sỉ bà ấy cũng không biết, thì không thể gọi là người lớn đâu nha!”
“Mày…” Lúc này, ngay cả môi của Lý Linh cũng đang run rẩy, lời nói thốt ra càng là những lời nói mà không suy nghĩ: “Quả nhiên là một thằng con hoang có người sinh mà không có người dạy dỗ! Không có giáo dưỡng!”
Lời Lý Linh vừa dứt, trong đầu Hạ Tinh Thần lập tức ù một tiếng, chỉ cảm thấy máu toàn thân trộn lẫn với rượu mạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người lập tức sụp đổ.
Cô vớ lấy chén đĩa trước mặt ném về phía Lý Linh.
Cảm xúc của cô hoàn toàn mất khống chế.
Chửi cô, cô còn có thể nhẫn nhịn, nhưng chửi Hạ Đại Bạch, cô cảm thấy khó chịu còn hơn giết mình.
Huống hồ, những từ “con hoang”, “không có giáo dưỡng”, còn bén nhọn hơn cả mũi kim.
Lý Linh cũng không ngờ Hạ Tinh Thần có thể hung dữ đến vậy.
Lúc chén đĩa bị ném qua, cả người bà ta đều ngây ra, vẫn cứ đứng đó không hề nhúc nhích.
Bị đập trúng hai phát thật mạnh, trán ngay lập tức chảy máu, rạch ra một vết thương thật dài.
Bà ta sờ lên, sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Bà ta vừa khóc, vừa tức kéo Hạ Quốc Bằng: “Anh xem đi, anh xem con gái tốt của anh đi, nó vậy mà dám động tay với em!”
Hạ Quốc Bằng uống nhiều, đầu đau như muốn nứt ra, lại thêm nhiều chuyện ập đến như vậy, trong lòng ông ta phiền muộn.
Lý Linh vừa khóc, ông ta càng bực bội hơn, tức giận quát: “Ồn ào cái gì hả! Chuyện của con cái, em chen vào làm gì? Có ai chửi con như em vậy không?!”
“Anh… anh lại giúp cái đứa không có giáo dưỡng như Hạ Tinh Thần!” Lý Linh tức giận, tóm lấy đôi đũa ném lên bàn, sau đó bụm trán bỏ đi.
Bà ta đi được một bước lại quay đầu, nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần một cách hung tợn: “Cô hãy cầu nguyện tôi không bị hủy dung đi.
Nếu như tôi bị hủy dung, nhất định không xong với cô!”
Hạ Tinh Thần không thèm để ý bà ta, chỉ bế Hạ Đại