Trì Vị Ương nhìn người đồng nghiệp bên cạnh, không lên tiếng.
Đợi đến lúc đối phương rời đi, cô ấy kéo Hạ Tinh Thần tới một góc khuất nói: “Cậu đọc báo hôm nay chưa?”
“Báo gì? Tớ vừa đến công ty, còn chưa kịp đọc nữa.”
“Cậu mau đi xem đi.”
Trì Vị Ương đẩy cô một chút.
Dáng vẻ thần thần bí bí, khiến trong lòng Hạ Tinh Thần càng lo lắng không yên.
Cô hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến sắc mặt cậu trông dọa người như vậy?”
“Tớ không biết nói với cậu thế nào, cậu tự mình xem đi.”
Hạ Tinh Thần có chút nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng về văn phòng.
Lúc đi vào thì phát hiện các đồng nghiệp khác trong phòng đều đang chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
Tình huống này, trong môi trường làm việc thế này, trước kia chưa từng xuất hiện cũng tuyệt đối không xuất hiện.
“Quá kinh khủng đi.
Haizzz, mọi người nói xem, vụ bê bối này bị tuồn ra ngoài tổng thống có bị tố cáo hay không?”
Hạ Tinh Thần láng máng nghe thấy hai chữ “tổng thống”, trong lòng sợ hãi.
Vụ bê bối? Liên quan gì đến anh chứ?
“Tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc nữ chính là ai đấy.
Cậu nói xem, tin nóng này rốt cuộc là có ý gì, sao lại cố ý làm mờ mặt nữ chính chứ?”
“Nói không chừng, chính là nữ chính tự tung tin này ra.
Có khi là ngài Tổng thống bị con đàn bà này chơi rồi!”
“Sao có thể chứ? Nhưng mà, tôi thực sự muốn thấy gương mặt thật của cô ta! Mọi người nói xem người phụ nữ đó như thế nào mà lại được ngài Tổng thống coi trọng chứ? Hơn nữa, đây chính là xe chấn đó, chắc là gấp không chờ nổi, mới có thể như vậy?”
“Nói không chừng nữ chính căn bản là Tống Duy Nhất ấy chứ!”
Hạ Tinh Thần càng nghe, càng cảm thấy kinh hãi.
Cô đi đến chỗ mấy người kia, nắm lấy tờ báo trên tay.
“Xe chấn môn” ba chữ đập vào mắt cô khiến cô không khỏi choáng váng.
Mà những ảnh chụp này, càng làm sắc mặt cô biến đổi.
Những bức ảnh ấy đều không rõ mặt cô, nhưng anh lại bị chụp rất rõ ràng.
Loại tin tức này, đối với một tổng thống mà nói, căn bản là đòn trí mạng.
Trước đó, trên tivi toàn là tin tức anh cùng Tống Duy Nhất sắp đính hôn.
Hôm nay lại có tin tức này, chính là càng làm xấu hình tượng của anh hơn.
Anh sẽ xử lý như thế nào? Có thể xử lý như thế nào?
Hạ Tinh Thần nắm tờ báo đứng chôn chân ở đó, trong lòng rối loạn như tơ vò.
“Tinh Thần, cô không sao chứ?” Có đồng nghiệp thấy sắc mặt cô không đúng lắm, nhìn cô, lại nhìn tờ báo: “Cô cũng thích Bạch tổng thống sao? Nhìn bộ dáng bị đả kích của cô kìa.”
Khóe môi Hạ Tinh Thần khẽ động, muốn nói cái gì, cuối cùng, lại không nói gì cả.
Trì Vị Ương lôi kéo cô ngồi xuống chỗ của mình.
“Uống miếng nước, bình tĩnh lại.” Trì Vị Ương rót cho cô ly nước ấm.
Hạ Tinh Thần cầm ly nước, uống một hớp lớn.
“Hiện tại… Có phải trên mạng đã loạn lắm rồi không?” Hạ Tinh Thần hỏi, giọng nói có chút mờ ảo, cô cũng không dám xem.
“Ừ.
Trên mạng có người kích động dân chúng, nói là muốn trình đơn lên tham nghị viện, tố cáo ngài Tổng thống.
Cậu cũng biết đấy, cuộc chiến chính trị đều rất quỷ quyệt, nói gió chính là mưa.
Nhưng mà...!vẫn còn ổn mà.
Mặc dù rất nhiều người nói muốn soi ra nữ chính, nhưng mà...!Tạm thời trên mạng vẫn chưa có bất kỳ tin tức của cậu được tung ra.
Tớ thấy, người tuồn ra mấy tấm ảnh này, có thể cũng không muốn công bố thông tin của cậu.”
Trong đầu Hạ Tinh Thần đều là Bạch Dạ Kình.
Cô cầm di động trên tay, nhìn rất nhiều lần, nhưng đều không nhấn nút gọi.
Trì Vị Ương nhìn cô: “Cậu… có muốn gọi hỏi thử xem tình hình thế nào không?”
“...” Cô lắc đầu.
Cất điện thoại đi, ôm cái ly nói: “Hiện tại anh ấy chắc chắn bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để nghe điện thoại của tớ đâu.
Huống hồ… Tớ gọi điện tới, cũng không giúp được gì cho anh ấy cả.”
Hạ Tinh Thần lần nữa phát hiện, thực ra...!Lúc anh hãm sâu vào lốc xoáy, cô ngay cả tư cách và sức lực kéo anh lên cũng không có.
Thế giới của anh, cô hoàn toàn không hiểu.
Thậm chí không nghĩ ra được, bây giờ anh đang phải đối mặt với gió lốc và hiểm nguy như thế nào, khỏi bàn