Dư Trạch Nam đưa Lan Đình phu nhân từ nước M trở về.
Vừa xuống máy bay, mở di động lên, đều xuất hiện hàng loạt tin tức về Bạch Dạ Kình.
Anh ta mở ra vừa nhìn thấy tấm ảnh kia, sắc mặt anh ta đột biến.
“Không cần trở lại chỗ tôi, đến phủ của anh tôi đi.” Dư Trạch Nam phân phó tài xế phía trước.
“Vâng cậu hai.” Tài xế trả lời một tiếng, lập tức quay lại.
Bị thúc giục, xe hơi màu đen lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến phủ phó tổng thống.
Xe còn chưa dừng hẳn, người đàn ông cao lớn đã nhảy xuống xe.
Người hầu sớm đã nhìn thấy anh ta, từ xa cánh cửa mạ vàng uy nghiêm đã được mở ra.
“Cậu hai.” Người hầu cung kính chào hỏi.
Dư Trạch Nam ngay cả giày cũng chưa thây cứ như vậy đi vào: “Anh tôi đâu?”
“Ông chủ đang ở trên lầu, trong phòng cô Cảnh.”
Dư Trạch Nam nghe thấy vậy, vội vàng đi lên lầu.
Quản gia vội tiến lên ngăn trở: “Cậu hai, bây giờ ông chủ đang ở phòng trong phòng cô Cảnh, hai người còn ngủ, ngài ngàn vạn không thể quấy rầy.”
“Cút ngay!” Dư Trạch Nam chưa bao giờ tức giận như vậy, quát lớn một tiếng, gạt quản gia qua một bên, đi thẳng lên lầu.
Một phút đồng hồ sau, cửa phòng ngủ bị Dư Trạch Nam từ bên ngoài đẩy ra.
Gian phòng này vừa mở ra, hương hoa xộc vào mũi.
Là mùi hoa trong lành.
Cảnh Dư rất thích hoa hồng cầu vồng, nhưng ở nước S lại không có.
Dư Trạch Hạo đặc biệt mời người trồng hoa từ nước ngoài đến, lẳng lặng trồng một vườn hoa hồng cầu vồng ở vườn hoa phía sau.
Từ phòng cô ấy vừa vặn có thể nhìn thấy một vườn hoa hồng.
Cửa sổ mở ra, mùi thơm từ bên ngoài phảng phất bay vào.
Dư Trạch Hạo luôn có tính cảnh giác cao, lúc nghe thấy tiếng bước chân ở thang lầu thì anh ra đã tỉnh rồi.
Anh ta nâng mắt, cau mày nhìn người ở cửa.
“Anh, em tìm anh.” Dư Trạch Nam đứng ở cửa, cũng không tiến vào.
Sắc mặt khó coi.
“Đóng cửa lại, chờ ở cửa đi!” Sắc mặt Dư Trạch Hạo cũng không tốt lắm.
Trong lòng anh ta, người phụ nữ đang an tĩnh ngủ say.
Giấc ngủ không sâu, dường như bị quấy rầy, ưm một tiếng, lông mi khẽ động, chậm rãi mở mắt ra.
“Đánh thức em rồi sao?” Lúc đối mặt với cô ấy, Dư Trạch Hạo dịu dàng hơn rất nhiều.
Cưng chiều sờ sờ sợi tóc tán loạn trên trán cô ấy:“Ngủ thêm lát nữa, còn sớm lắm.”
Cảnh Dư cũng không nói chuyện, nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không muốn đối diện ánh mắt của người đàn ông này.
Dư Trạch Hạo dường như đã quen với thái độ lạnh nhạt của cô ấy, hoàn toàn không để ý, chỉ hôn trên đỉnh đầu một cái, lúc này mới xốc chăn xuống giường, mặc áo ngủ vào.
Động tác liền mạch lưu loát, trầm ổn ưu nhã.
Đợi khi người đàn ông rời đi, Cảnh Dư mới một lần nữa từ từ mở mắt ra, bàn tay theo bản năng sờ đến vị trí bên cạnh mình.
Hiện tại… Trời càng ngày càng lạnh rồi…
Trong chăn đã không có độ ấm của người đàn ông, thế nhưng trong nháy mắt đã lạnh hơn rất nhiều.
Rõ ràng chán ghét người đàn ông này như vậy, nhưng mà, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, bản thân lại không tự giác được mà tham luyến độ ấm trên người anh ta?
Người đàn ông này, chính là người cô hận đến tận xương…
Tất cả mọi thứ của cô đều bị hủy hoại trên tay người đàn ông này! Hiện giờ, ngay cả một chút tự do cũng không còn nữa! Cuộc sống áp lực như vậy khiến cô ấy không thể thở nổi.
“Mới sáng sớm đã chạy tới đây cáu kỉnh gì đấy?” Dư Trạch Hạo quay lại phòng ngủ của mình để rửa mặt, so với Dư Trạch Nam đang tức muốn hộc máu thì anh ta lại bình tĩnh nhàn nhã, tâm trạng dường như cũng không tệ lắm.
“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Dư Trạch Nam chất vấn.
“Không nhìn ra được sao? Một mũi tên trúng hai con nhạn.” Dư Trạch Hạo cầm khăn mặt màu trắng, thong thả lau mặt, không nhìn Dư Trạch Nam, chỉ là đối diện với chính mình trong gương, sắc mặt càng thêm thâm trầm khó dò: “Lần này, cho dù không làm lung lay được thế lực của Bạch Dạ Kình thì trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của anh ta trong lòng dân chúng đương nhiên cũng khó mà phục hồi được.
Huống chi, loại tin tức này cũng đủ làm cho truyền thông xào đi xào lại một tháng.
Một tháng sau, tất cả hình tượng tốt đẹp mà anh ta xây dựng nên đều thất bại trong gang tấc.
Nhưng mà, đây chỉ là điều đầu tiên.
Điều thứ hai, với cục diện như bây giờ thì lễ đính hôn này, em cảm thấy nhà họ Tống gia có thể bỏ qua được không?”
“Ý của anh là… Nhà họ Tống sẽ buộc anh ta cùng Tống