Quả thực dù có chuyện gì đi chăng nữa thì trời cũng sẽ không sụp.
Nhưng mà...!
Nếu cô thật sự không chịu rời đi, thì không biết chừng tiền đồ sáng lạng của anh sẽ bị biến thành bộ dạng gì nữa? Cô không thể tưởng tượng ra nổi tình cảnh đó, nhưng cô biết, nhất định so với cô, giờ phút này những trắc trở mà anh đang vướng phải khó gấp trăm vạn lần!
Nhưng nếu cô thật sự bỏ đi như vậy...!thì, Hạ Đại Bạch sẽ ra sao? Nếu Đại Bạch nhất quyết theo anh, cô thật sự sẽ nguyện ý sao?
Cô không chỉ luyến tiếc, mà căn bản còn không thể yên lòng.
Tống Duy Nhất là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, ngay đến cả cô, cô ta cũng không chừa lại cho một chỗ dung thân, vì vậy việc cô ta chịu chấp nhận con trai của cô và Bạch Dạ Kình lại càng phi lý?
Trong lòng của Hạ Tinh Thần có chút rối bời, nhưng bỗng nhiên trong đầu có loé lên một ý nghĩ, điều đó giúp cô trở nên kiên định hơn.
Cô không thể nào cứ tự nhiên để con trai của mình theo Bạch Dạ Kình được.
Nếu nói đến trước đây, cô còn ở trong Kinh Đô, con trai cô sống ở hai bên cùng một lúc, cô còn có thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung này.
Nhưng nếu bây giờ cô không ở Kinh Đô nữa thì...!
Cô càng nghĩ tới chuyện không được gặp con trai nữa, nỗi thống khổ trong lòng cô lại càng trào dâng.
Cô lấy di động ra, bấm gửi tin nhắn.
...!
Ở một chỗ khác cùng thời điểm.
Bạch Dạ Kình đang ngồi trong phòng ăn dành cho Tổng Thống, cùng ngồi dùng cơm với anh là một nhóm quan hệ xã giao, họ tới đây là vì chuẩn bị cho buổi họp báo vào ngày mai.
Lãnh Phi chậm rãi đi đến, anh ta cầm theo chiếc điện thoại trong tay, từ từ đưa về phía anh.
Bạch Dạ Kình thuận tay mở lên, nội dung tin nhắn gửi đến rất ngắn gọn.
“Đêm nay, em chờ anh ở trong phòng.”
Bạch Dạ Kình mở to mắt nhìn một hồi lầu, trên gương mặt đầy vẻ nghiêm túc bỗng trỗi dậy một chút nhu mì, dễ gần.
Anh không trả lời chỉ yên lặng cất điện thoại vào trong túi áo.
Chẳng lẽ nào, những lời cô nhắn với anh...!đây là đang ám chỉ tới phương diện kia?
...!
Lúc này Hạ Tinh Thần đang ngồi trong phòng soạn đơn từ chức, nhưng cô cứ nghĩ tới nghĩ lui về việc cứ bỏ đi như vậy là không được.
Cuối cùng, tờ đơn nộp lên cho cấp trên lại là đơn xin tạm nghỉ.
Buổi tối, cô và Trì Vị Ương đi đón Hạ Đại Bạch xong, ba người cùng nhau tạt qua một quán ăn bên ngoài.
Hạ Tinh Thần vẫn không có tâm trạng để ăn uống.
Trì Vị Ương nhíu mày nhìn cô thật lâu rồi nói: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy? Giữa trưa không ăn, cơm chiều cũng không tính ăn luôn.
Cậu phải ăn uống đàng hoàng thì làm sao có thể làm tấm gương tốt cho con trai chúng ta chứ.”
Hạ Tinh Thần giật mình hoàn hồn lại, mắt nhìn Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch đang lấy cái muỗng múc từng thìa cơm, khi cậu bé này ăn cơm vẫn luôn khiến người ta không khỏi nhọc lòng.
Cô khẽ mấp máy môi nói: “...!Ngày mai sẽ có buổi họp báo quan trọng, tớ chỉ là đang có chút lo lắng.”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Trì Vị Ương cũng hiện lên sự lo lắng: “Hiện tại chuyện này đang liên tục nóng lên, nói thật là tương đối rối rắm, đau đầu.
Không biết tổng...!bọn họ đã có chính sách để ứng phó chưa.”
Nhắc tới hai chữ “tổng thống”, ánh mắt Trì Vị Ương nhìn về hướng Hạ Đại Bạch, sợ nhóc con lo lắng, Trì Vị Ương tức thời sửa lại lời nói.
Trong khoảng thời gian gần đây, vì không cho người bạn nhỏ Hạ Đại Bạch xem tin tức trong nước, vừa đến những nơi khác thì hai người các cô ngay lập tức vội vàng trực tiếp đem dây ăng ten TV rút đi.
“Tin tức họp báo là cái gì?” Hạ Đại Bạch là một cậu bé tò mò, miệng vừa nhóp nhép nhai cơm, đôi mắt mở to tròn chớp chớp chờ câu trả lời của hai người lớn.
“Không có gì.
Hai mẹ nói về mấy tin tức của thần tượng dạo này thôi! Con còn nhỏ, có những chuyện không nên bận tâm.”
May là tìm ra được lí do hợp lí.
Nhóc con này không hứng thú với mấy vị thần tượng trên mạng cho lắm.
Thấy vậy Hạ Đại Bạch lại vùi đầu vào bát cơm, tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Tinh Thần để Trì Vị Ương dẫn Đại Bạch trở về.
Cậu bé muốn đi theo cô, bị Trì Vị Ương nhét vào bên trong xe rồi nhắc nhở: "Không nên đi nữa, con chỉ cần làm đèn lớn một lần là được rồi, không thể làm thêm lần thứ hai.”
“Vâng, con biết rồi.” Tuy rằng rất muốn đi theo, nhưng Hạ Đại Bạch cũng rất biết điều.
Cậu bé ở trong xe cười tủm tỉm vẫy tay với Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, mẹ hẹn hò vui vẻ với Tiểu Bạch nha!”
Nhìn con trai ngây thơ tươi cười, trong lòng Hạ Tinh Thần bỗng có chút chua xót.
Làm sao cô có thể bỏ nhóc con đáng yêu thế kia mà đi được chứ?
“Hai người nhớ đi đường cẩn thận một chút.” Hạ Tinh Thần ghé vào cửa sổ, bàn tay thò vào, quyến luyến véo nhẹ khuôn mặt nhỏ phúng phính của cậu bé, hốc mắt không khỏi có chút phiếm