Hạ Tinh Thần bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức.
Cô nhớ rõ tối qua, lúc đi ngủ rõ ràng là đưa lưng về phía anh, không biết từ lúc nào thì đã rúc đầu vào ngực anh ngủ… Nghe được tiếng reo của di động, cô cũng không mở mắt.
Trên thực tế, sau khi trải qua việc tối qua, cô thật sự không biết nên đối diện với mối quan hệ hỗn loạn giữa bọn họ như thế nào.
Di động reo vang hồi lâu Bạch Dạ Kình mới tỉnh giấc.
hình như có chút không kiên nhẫn, anh lấy điện thoại, bỏ bên tai.
Hạ Tinh Thần không nghe được người bên kia nói cái gì, chỉ nghe được anh “Ừ” một tiếng, nói: “Vào chờ đi!”
Rồi sau đó cúp máy, ném lên đầu giường.
Anh nằm trên giường vài phút, cho dù nhắm mắt, Hạ Tinh Thần cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng trên người mình, nhìn đến mức cô không được tự nhiên.
Dù sao, bây giờ cô cũng không mặc gì cả!
Đến khi cô sắp chống đỡ không được, gần như sắp mở mắt, muốn trốn vào trong chăn, Bạch Dạ Kình cuối cùng cũng xoay người đi xuống.
Sau đó là những âm thanh sột soạt, anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo.
Thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tinh Thần thừa dịp này đứng dậy, mặc áo ngủ, xốc chăn vội vàng xuống giường.
Hai chân mới vừa chạm đất, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, tay chống đỡ mép giường mới miễn cưỡng ổn định được thân mình.
Cắn môi, có chút giận anh!
Thật muốn mạng mà! Người đàn ông này căn bản không biết tiết chế! Cho nên, tối hôm qua hai người căn bản là phóng túng quá độ! Nhưng mà, trong khi cô uể oải mệt mỏi, thì tinh thần anh còn tốt hơn ngày thường! Đúng là không công bằng!
Trong lòng tuy căm giận, nhưng mà bước chân không hề chậm lại.
Lặng yên đi tới cửa, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, bước ra ngoài.
Không ngờ, cô vừa ra khỏi cửa, đã chạm mặt với đám người Lãnh Phi.
Bản thân chật vật như vậy, hơn nữa còn mặc áo ngủ từ phòng anh đi ra, thậm chí trên cổ còn có dấu hôn không thể che giấu được.
Trong nháy mắt, cô thấy vô cùng xấu hổ.
Lãnh Phi là người từng trải, nhìn người cũng nhiều, vừa thấy tình huống này, trong lòng nháy mắt đã hiểu rõ.
Nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi hơi mỉm cười, chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Hạ.”
“Chào buổi sáng.” Hạ Tinh Thần khóe môi co rút, không nán lại lâu, ngượng ngùng xoay người đi vào phòng ngủ phụ.
Cầm quần áo của mình, đi vào phòng thay đồ.
Ngay khi cởi áo ngủ, dấu hôn màu đỏ xuất hiện khắp nơi trên người, một đường từ cổ xuống ngực…
Cô không tự chủ nhớ đến từng hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai vào tối hôm qua.
Năm năm trước, lúc ở cùng anh, cô đần độn, hình ảnh đứt quãng.
Nhưng mà, lúc này đây…
Tất cả hình ảnh, đều rất rõ ràng.
Cho tới bây giờ, cô còn nhớ rõ nụ hôn vừa triền miên vừa thô bạo của anh… Ngón tay dài mang theo nhiệt độ cùng ma lực khiến người ta điên cuồng của anh….
Chỉ là…
Tình cảm mãnh liệt như thế, từ hôm nay trở đi, đều xem như chuyện đã qua.
Hạ Tinh Thần buồn bực, vỗ vỗ mặt, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh lại, không nghĩ gì nữa.
Chốc lát sau, cô thay quần áo bước ra ngoài, Bạch Dạ Kình đã mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài.
Trong nhà ăn đã được bày lên bữa sáng phong phú.
Anh ngồi ở vị trí chủ nhà, đang ưu nhã dùng cơm.
Hạ Tinh Thần xách theo đồ của mình, lúc đi ngang qua nhà ăn, anh cũng chỉ hơi ngước lên liếc mắt nhìn một cái, không nói gì.
Trong mắt là không có một độ ấm dư thừa nào.
Hạ Tinh Thần biết, anh đang tức giận.
Nhưng mà cô lại không hiểu lắm, rốt cuộc là anh tức giận vì cô dẫn Đại Bạch đi, hay là tức giận vì cô nói sau này cô sẽ không bao giờ trở về nữa?
“Cô Hạ, không cùng nhau ăn bữa sáng rồi hẵng đi sao?” Lãnh Phi thấy cô không có ý ở lại, không khỏi lắm miệng hỏi một câu.
“…” Hạ Tinh Thần lặng yên nhìn Bạch Dạ Kình một cái, sự lãnh khốc của anh khiến lòng cô nhiều ít có chút mất mát, có chút bi thương.
Tối hôm qua khi anh muốn cô, phần nhiệt tình kia lại là dốc hết sức lực…
Xuống giường rồi lại giống như một người khác.
Thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Tôi còn có chuyện khác, cho nên không ăn đâu.”
Nói xong, ngừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Buổi họp báo buổi chiều, hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Lúc này Lãnh Phi mới phát hiện giữa hai người bọn họ dường như có gì không đúng.
Rõ ràng tối hôm qua mới… Bình thường dưới tình huống này, lúc này hai người không phải là nên tình chàng ý thiếp sao? Nhưng mà, hai người trước mắt này rõ ràng còn lạnh nhạt hơn so với ngày thường.
Không, là