Cho nên, ý của cô là… Từ nay về sau, giữa bọn họ, anh đường anh, tôi đường tôi, không còn nợ nhau nữa sao?
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thủng cả cánh cửa kia.
Rất lâu sau, anh ném mạnh chiếc khăn ăn đang cầm trên tay, đứng dậy.
Đám người Lãnh Phi im như thóc, không dám hé răng.
Bầu không khí trong phòng bị đè nén khiến người ta có chút không thở nổi.
Hạ Tinh Thần lên taxi trở về căn phòng nhỏ mà mình thuê, trên đường đi ngang qua một tiệm thuốc nên kêu tài xế dừng xe.
Mua thuốc tránh thai xong, cô nuốt xuống.
Sợ có chuyện gì đó xảy ra, cô lại không chịu nổi.
Mặc dù Đại Bạch là một sự kinh hỉ đối với cô, nhưng trước đó cũng là một sự kinh hãi.
Cô không muốn lần nữa nhận lấy những chỉ trích như vậy nữa.
Uống thuốc xong, cô lặng yên trở về căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ của cô đang sửa chữa, tiến độ rất nhanh, cô chỉ ở nhà Trì Vị Ương mấy ngày thì đã có thể dọn về nơi đây.
Cầm chìa khóa, mở cửa vào, ban đầu cô ở bên này nên hiện tại không có khác biệt mấy, nhưng bên kia lại là một mảnh trống rỗng, không có đồ dùng gì cả.
Cô ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy nơi này và tâm trạng của cô vào giờ phút này giống hệt nhau.
Trống rỗng.
Trống rỗng đến khó chịu.
Dường như ở vị trí trái tim kia, bị khoét một lỗ trống.
Gió thổi qua, vù vù rào rạt, lạnh đến run rẩy.
Hốc mắt chua xót khó mà kìm lại được.
Cô lắc đầu, buộc chính mình phải vứt bỏ cái cảm xúc kia, bắt đầu yên lặng thu dọn hành lý.
Dọn đồ của mình, của con trai, đến cuối cùng, trên giá áo, áo gió của người đàn ông đó vẫn còn ở đó.
Cô đã giặt