“…” Lần này, đổi lại là Hạ Tinh Thần im lặng.
Khi cô đang không biết nên trả lời như thế nào, thì điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy trên màn hình thì sửng sốt.
Thẩm Mẫn nhìn sắc mặt của cô, bà ấy hỏi: “Là ba của thằng bé sao?”
“… Vâng.”
“Vậy con còn đứng ngây ra đó làm gì, đi ra ngoài nghe máy đi.”
“Vâng.” Hạ Tinh Thần cầm điện thoại di động, cô mang theo tâm sự nặng nề đi ra ngoài.
Lúc đi qua cửa phòng ngủ, cô liếc mắt nhìn vào bên trong, cô phát hiện Hạ Đại Bạch vẫn còn đang ngủ, nhưng mà, điện thoại di động trong tay vẫn đang đổ chuông liên tục.
Cuối cùng, cô ấn nút kết nối, để sát điện thoại ở bên tai.
Dường như hai người đều không biết nên nói cái gì, khi cuộc gọi được kết nối, thì cả hai đều ăn ý im lặng không nói.
Hạ Tinh Thần đứng ở trong sân, từng cơn gió lạnh thổi qua người cô, tiếng hít thở của đàn ông cứ vang vọng bên tai, khiến cho cô cảm thấy như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
“Làm sao, em định cứ không nói gì như vậy sao?” Người mở miệng trước chính là Bạch Dạ Kình, anh mở miệng nói, giọng điệu không được tốt.
Tỏ ra không kiên nhẫn.
Giọng điệu của Hạ Tinh Thần cũng rất kém: “Hạ Đại Bạch còn đang ngủ, anh cúp máy trước đi, lát nữa lại gọi tới.”
Giọng của cô không lạnh cũng không nóng, khiến cho anh cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, cái gì gọi là cúp máy trước đi, cô đang muốn ra lệnh cho anh sao, anh đã chủ động gọi cho cô, mà cô lại dám bảo anh cúp máy.
Anh cố gắng nhịn xuống: “Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh, anh vừa mới nhìn thấy, cho nên mới gọi điện thoại đến định hỏi xem có chuyện gì không?”
Ý của anh chính là, cô không gọi điện thoại cho anh, thì anh sẽ không nhớ tới cô, càng không biết chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Anh hiểu lầm rồi, cuộc điện thoại đó không phải là do em gọi.” So với sự khó chịu của anh, thì Hạ Tinh Thần lại thật sự rất bình tĩnh, cô trả lời khá sảng khoái: “Là Đại Bạch gọi, không liên quan gì đến em.
Chờ lát nữa con tỉnh lại, em sẽ bảo con gọi điện thoại lại cho anh.”
“…” Bên kia, Bạch Dạ Kình im lặng, nhưng mà, hô hấp của anh lại trở nên nặng nề hơn so với vừa nãy khá nhiều.
Cho nên, là tự anh đa tình về cuộc điện thoại tối hôm qua?
“Anh còn có việc gì không, nếu không có chuyện gì thì em cúp trước đây.
Em đang rất…”
Hạ Tinh Thần còn chưa kịp nói ra hai chữ bận rộn, thì đầu dây bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Tiếng hít thở của đàn ông, biến mất ở bên tai cô, chỉ còn lại tiếng ‘tút tút’ ngắt quãng ở trong điện thoại di động…
Cô thoáng giật mình, lặng lẽ cất điện thoại di động vào trong túi, thở dài.
Nhiều lúc tính khí của anh thực sự quá kém.
Thật không biết sau này, khi cưới Tống Duy Nhất về, với cái tính khí của Tống Duy Nhất thì cô ta có thể chịu đựng được hay không?
Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy mình thật buồn cười.
Cô chỉ là người ngoài, quan tâm đến vấn đề cô ta có thể chịu đựng được hay không thể chịu đựng này làm gì? Đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, cần gì cô phải phí hơi quan tâm?
Cô thở dài, nhưng mà, sự khó chịu trong lòng kia vẫn không tan biến.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời buổi sáng, nghênh đón một ngày mới bắt đầu.
Nhưng trong đầu lại nghĩ: Cách ngày mà anh và Tống Duy Nhất kết hôn, đã càng ngày càng gần.
Sau một ngày, Hạ Tinh Thần lại không gọi điện thoại cho Bạch Dạ Kình nữa.
Vào buổi tối, thằng bé cầm điện thoại di động của cô để gọi điện cho anh, Hạ Đại Bạch ngồi ở trên thảm, vừa nghịch chân vừa kể cho anh nghe hoàn cảnh sống ở nơi này và bà ngoại hòa nhã dễ gần.
Có lúc, Hạ Đại Bạch sẽ lôi kéo cô cùng nói chuyện điện thoại.
Hạ Tinh Thần không vui, nhưng thằng bé vẫn giơ bàn tay nhỏ lên, trực tiếp dán điện thoại di động vào bên tai của cô, cô cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà, lúc này, không đợi cô nói chuyện, bên kia, Bạch Dạ Kình đã trực tiếp cúp điện thoại.
Quả quyết mà lại tàn nhẫn.
Tối nay.
Không giống với những đêm khác.
Hạ Đại Bạch nói chuyện qua điện thoại với Bạch Dạ Kình ở trong phòng, Hạ Tinh Thần khoác áo khoác đứng ở ngoài sân, cô ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Không khí ở trấn nhỏ này vô cùng tốt, ngay cả trăng cũng sáng và tròn hơn so với ở thành phố.
Chỉ là…
Vào ban đêm, nơi đây lại càng hoang vắng và lạnh lẽo.
Ngày