Nhưng mà, cho dù có lòng như thế nào đi chăng nữa, thì ngày mai… Anh cũng sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn bã, Thẩm Mẫn đậy hộp gấm lại, đặt lại vào trong tay cô: “Đây là một món quà rất đáng quý, mẹ cũng chỉ dám nhận tâm ý.
Còn món quà quý giá như vậy, mẹ không thể nhận được.
Con mang về giúp mẹ đi.”
“Mẹ cứ cầm đi.
Đây là món quà mà anh ấy đặc biệt chọn cho mẹ, anh ấy cầm ở trong tay thì cũng không dùng được.” Hạ Tinh Thần đẩy trở về: “Huống chi… Anh ấy là một người rất cố chấp, đã tặng quà đi, thì rất ít khi nhận lại.”
Giống như khi anh đưa cho mình bộ lễ phục và trang sức kia.
Cuối cùng không phải là cũng vẫn để ở phòng triển lãm hay sao.
Thẩm Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được.
vậy mẹ sẽ giữ lại ở đây cho con, chờ lúc nào con gả cho cậu ta, thì mẹ sẽ để vật này vào đồ cưới của con.”
Hạ Tinh Thần chỉ gượng gạo mấp máy môi, cô không nói gì.
“Đại Bảo.” Vào lúc này, giọng nói trong trẻo của Hạ Đại Bạch từ bên ngoài truyền tới, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, thằng bé thò cái đầu tròn vo vào để thăm dò, đầu tiên là chào hỏi Thẩm Mẫn: “Bà ngoại.”
“Mặc ít như thế mà dám đi ra ngoài, con coi chừng bị cảm lạnh đấy.” Thẩm Mẫn nhìn thằng bé chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, bà ấy cảm thấy rất đau lòng.
Vội vàng lấy áo khoác ngoài qua, ôm thằng bé từ bên ngoài vào.
“Mẹ, thằng bé nặng lắm, mẹ cẩn thận không lại bị đau lưng.” Hạ Tinh Thần nhắc nhở.
“Mẹ vẫn còn chưa già thành như vậy đâu.” Thẩm Mẫn ôm lấy cháu ngoại nhỏ của mình vào lòng, trong lòng bà ấy cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn thế nào cũng đều thấy thích.
Hạ Đại Bạch nói chuyện với bà ngoại một lát, sau đó mới nhớ tới chuyện quan trọng.
Thằng bé cầm điện thoại di động trong tay giơ giơ lên đưa cho Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, Tiểu Bạch muốn mẹ nghe điện thoại.”
Hạ Tinh Thần có chút bất ngờ.
Hai ngày qua, không phải là anh không muốn nghe thấy giọng nói của cô sao, chỉ cần cô vừa cầm máy, là anh lập tức cúp máy sao?
Cô không hỏi nhiều, chỉ cầm điện thoại di động, đặt ở sát bên tai, im lặng đi ra bên ngoài.
Hai người lại im lặng không nói gì.
Vào ban đêm, âm thanh vắng lặng, ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng.
Hạ Tinh Thần cài cửa lại, tựa lưng vào trên vách tường lạnh như băng, gió lạnh thổi tới, cô hơi co người lại.
“Anh… Trễ như vậy rồi, anh còn có việc gì không?” Cuối cùng, cô là người mở miệng trước.
Giọng nói kia, đan xen với tiếng gió xào xạc, trôi nổi, cảm giác như mờ ảo.
Ngày mai sẽ là ngày anh tổ chức hôn lễ, tối nay, chắc là anh rất bận rộn.
Nghe Trì Vị Ương nói, bây giờ tin tức bọn họ kết hôn đã bùng nổ trên mạng rồi.
Trong cái trấn nhỏ này không có mạng internet, chỉ có ti vi.
Tuy nhiên, cũng may là trước khi bọn họ tới đây, ti vi trong nhà cũng đã bị hỏng.
Cho nên, mới có thể gạt được Hạ Đại Bạch đến bây giờ.
“Ngày mai là ngày gì, em biết không?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Bạch Dạ Kình vang lên ở đầu bên kia.
“… Biết.” Cô ở bên này buồn rầu gật đầu.
“… Không có gì muốn nói với anh sao?”
“Có.”
Khi nghe được một chữ này của cô, lông mày đang nhíu chặt của Bạch Dạ Kình thoáng thả lỏng đi không ít.
Anh ở bên kia điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi mới nói, lúc nói thì giọng đã không còn trầm trầm giống như mới vừa nãy vậy, chỉ nói: “Nói thử xem.”
“Vừa nãy em đã đưa quà tặng mà anh gửi cho mẹ em xem, mẹ rất thích.” Hạ Tinh Thần hơi dừng lại, sau đó, lại trịnh trọng nói: “Em… Muốn nghiêm túc nói một tiếng cám ơn với anh.”
Cám ơn tấm lòng của anh.
Hô hấp của Bạch Dạ Kình nặng nề hơn mấy phần: “Chỉ muốn nói cám ơn với anh thôi sao?”
“…” Hạ Tinh Thần liếm liếm đôi môi khô khốc, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng thê lương trên đỉnh đầu.
Một lát sau mới nói ra một câu: “Chúc mừng anh…”
Bên kia lại im lặng không nói gì.
Rồi sau đó, điện thoại một lần nữa bị cúp máy.
Dường như Hạ Tinh Thần đã tập thành thói quen rồi, cô cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Một lát sau, cô chỉ cầm điện thoại đứng ngẩn người ở đó.
Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chiếu rọi mọi thứ phía dưới, kéo cái bóng của cô dài