Lúc Hạ Tinh Thần mua nước tương trở về mang đến nhà bếp, thì Hạ Đại Bạch đã rời giường.
Thằng bé đang nhảy nhót quanh bà ngoại ở trong nhà bếp, tham ăn đòi ăn bánh nướng áp chảo.
Hạ Tinh Thần chỉ gọi một tiếng mẹ rồi không nói gì nữa, cô đặt chai nước tương xuống rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi thu dọn mấy thứ đồ đơn giản, cô lại chui vào trong chăn nằm một lần nữa.
Thẩm Mẫn từ trong nhà bếp thò đầu ra nhìn, vẻ mặt bà ấy đầy lo lắng, Hạ Đại Bạch cũng băn khoăn, kiễng chân làm ra dáng nhìn cô.
Một lát sau, thằng bé lo lắng hỏi: “Bà ngoại, có phải là Đại Bảo bị bệnh hay không?”
“Để bà đi xem mẹ con.” Cuối cùng thì Thẩm Mẫn cũng không yên tâm, bà ấy lấy bánh trong nồi lớn ra, dùng túi giấy dầu gói bánh đưa cho cháu, rồi mới nói: “Con đi ra ngoài tìm Đại Mao Nhị Mao chơi đi, để bà đi xem mẹ con thế nào.”
“Con cũng muốn vào xem Đại Bảo.”
“Không có chuyện gì đâu, bà ngoại đi xem là được rồi.
Con đi chơi đi.
Bọn Đại Mao đã chờ con lâu rồi đấy.” Đại Mao Nhị Mao là hai người bạn nhỏ mà Hạ Đại Bạch quen ở nơi này.
Hai cậu bé kia lớn hơn Hạ Đại Bạch hai tuổi, thằng bé rất thích chơi với hai người bạn mới này.
Bọn nhỏ đều chơi mấy thứ đồ chơi lặt vặt mà Hạ Đại Bạch mang từ trên thành phố về, ở đây không có.
Thỉnh thoảng mấy thằng bé còn đào đất bắt giun, leo cây bắt sâu bướm.
Ngày hôm qua, Đại Mao bắt được con sâu bướm đen thùi lùi, dọa cô nhóc con ba tuổi nhà cách vách sợ đến mức đặt mông ngồi bẹp xuống đất gào khóc.
Mặc dù Hạ Đại Bạch cũng không hoàn toàn vô tội, nhưng mà, lúc mẹ của cô nhóc con kia tố cáo, thì cũng tố cáo thằng bé theo, kết quả là buổi tối, lúc thằng bé trở về nhà đã bị Hạ Tinh Thần dạy dỗ cho một trận.
Nhưng mà, dù là như vậy thì cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của Hạ Đại Bạch và mấy cậu nhóc kia.
Thẩm Mẫn nhìn thằng bé chạy ra ngoài sân, chia bánh trong tay cho hai người bạn nhỏ, rồi lại chạy vào bên trong.
Thằng bé chạy vào đến cửa, thò đầu nhỏ vào nói mấy câu với Hạ Tinh Thần, rồi mới chạy đi chơi cùng với mấy người bạn nhỏ kia.
Lúc Thẩm Mẫn vào phòng, Hạ Tinh Thần còn đang nằm buồn bã ở trong chăn.
“Tinh Thần.” Thẩm Mẫn lo lắng gọi cô: “Có phải con bị cảm rồi không?”
Bà ấy rót ly nước nóng, đặt sang một bên rồi ngồi xuống mép giường.
Lúc này, Hạ Tinh Thần mới từ trong chăn nhô đầu ra, Thẩm Mẫn nhìn thấy vành mắt của cô đỏ hoe, bà ấy đau lòng nói: “Tại sao con lại khóc?”
Không hỏi thì không sao, nhưng vừa nghe thấy bà ấy hỏi như vậy, thiếu chút nữa là nước mắt của Hạ Tinh Thần lại tiếp tục chảy ra.
“Đã xảy ra chuyện gì? Con nói cho mẹ nghe xem.”
Cả người Hạ Tinh Thần như không còn chút sức lực nào.
Cô ôm chăn ngồi dậy, vì không muốn để cho mẹ mình lo lắng, cô lặng lẽ nuốt cảm giác chua xót trong lòng xuống.
Chỉ mấp máy môi, đối diện với ánh mắt quan tâm của mẹ, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Mẹ, con không sao.
Chỉ là… Hôm nay là ngày ba của Đại Bạch kết hôn…”
Những lời còn sót lại, cô không muốn nói nữa.
Thẩm Mẫn kinh ngạc: “Cậu ta lập gia đình sao?”
“…” Cô không lên tiếng, chỉ ngầm chấp nhận.
Thẩm Mẫn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, ban đầu còn nghĩ rằng con gái sẽ gả cho người không đến nỗi nào, bà ấy có thể an tâm…
“Kết hôn thì kết hôn đi, đàn ông đã kết hôn, cho dù cậu ta có tốt thế nào đi chăng nữa, con cũng đừng dính dáng đến cậu ta, đừng đụng đến cậu ta nữa.” Thẩm Mẫn vẫn tương đối là nhạy cảm với loại chuyện người thứ ba này, nên tất nhiên là ấn tượng của người đàn ông kia ở trong lòng của bà ấy đã rớt giá thảm hại, lúc nhắc tới cậu ta thì sắc mặt bà ấy cũng không còn trong trẻo mà lạnh lùng đi rất nhiều: “Còn cây trâm kia, lúc con trở về thì trả lại cho cậu ta đi, mấy đồ quý giá như vậy mẹ không nhận nổi đâu.”
Hạ Tinh Thần buồn rầu đồng ý.
Thật ra thì cô luôn muốn trở về.
Sở dĩ lần này cô đến trấn nhỏ, một phần là tới thăm mẹ, phần còn lại là bởi vì Tống Duy Nhất yêu cầu.
Cô đồng ý yêu cầu của Tống Duy Nhất, cũng là muốn dỗ cô ta, không để cho cô ta quấy rối ở trong buổi họp báo.
Dù sao, hôm nay cô ta sẽ kết hôn với Bạch Dạ Kình, bọn họ sẽ là vợ chồng, cô ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi còn giao mấy bức ảnh kia cho ký giả.
Làm như vậy, chỉ là vạch áo