“Tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!” Anh cắn răng, mỗi một chữ đều cắn răng mà nói.
Hạ Tinh Thần không khỏi cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng là mười hai từ tràn ngập chúc phúc, như thế nào bây giờ từ trong miệng anh nói ra giống như biến thành nguyền rủa vậy.
Còn cười!
Anh trừng cô.
“Cái đó không phải là em gửi.” Hạ Tinh Thần giải thích: “Con trai anh gửi.”
Nhớ tới Hạ Đại Bạch, cô thở dài: “Nó cũng cho rằng anh kết hôn rồi, vẫn luôn vì chuyện này mà cáu kỉnh.
Đau lòng rất lâu.”
“Đã nhìn ra.
Sáng sớm đã âm dương quái khí, bộ dáng rất không vui vẻ.” Bạch Dạ Kình dừng một chút, liếc mắt, sâu xa nhìn sườn mặt của cô: “Cáu kỉnh, đau lòng, cũng chỉ có mình nó thôi sao?”
Hạ Tinh Thần quay mặt qua, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, tim bỗng dưng lỡ một nhịp.
Ánh mắt người đàn ông dường như có thể dễ dàng nhìn thấu cảm xúc của cô, khiến cô cảm thấy rất không được tự nhiên.
Cô quay mặt đi, không nói chuyện.
Trong túi áo khoác, tay anh nắm thật chặt tay cô, tựa như thúc giục cô trả lời.
“Tinh Thần, mới sáng sớm đã cùng bạn trai ra ngoài mua đồ ăn à!” Đang lúc này lại gặp người quen, nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Hạ Tinh Thần cười cười, muốn giải thích anh không phải là “bạn trai” của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hai người thân mật tay trong tay, nếu thực sự nói không phải bạn trai, chắc người khác sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện?
Đảo mắt nhìn anh, tâm trạng anh dường như rất tốt, mỉm cười gật đầu, khách sáo đáp lại lời chào hỏi của đối phương.
Nhìn có vẻ, anh… cũng hoàn toàn không có ý muốn làm sáng tỏ …
Trong lòng Hạ Tinh Thần xẹt qua một cảm giác vi diệu, thực ra ngay cả chính bản thân cô cũng rất tò mò, rốt cuộc bây giờ quan hệ của hai người họ là gì đây?
“Đại Bảo, Tiểu Bạch!” Đang lúc ngơ ngẩn, giọng nói Hạ Đại Bạch đột nhiên vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, thấy Thẩm Mẫn nắm tay Hạ Đại Bạch đi về phía bọn họ.
Da mặt Hạ Tinh Thần mỏng, gần như lập tức rút tay mình khỏi tay Bạch Dạ Kình, dịch sang bên cạnh một bước, chột dạ giữ chút khoảng cách với anh.
Bạch Dạ Kình âm thầm liếc mắt trừng cô một cái, nhưng thật ra không có túm cô lại, chỉ là bước lên chào hỏi với Thẩm Mẫn.
“Sao hai người tới đây?” Anh hỏi.
“Đại Bạch đợi hai người cả nửa ngày cũng không thấy người đâu, cũng không thấy bên nhà thím hai, cho nên mới kéo bác đi dạo một lúc.” Thẩm Mẫn trả lời.
Bạch Dạ Kình tức giận nhìn chằm chằm mắt con trai, cái bóng đèn này, quả nhiên lúc nào cũng phát sáng.
Ở đâu cũng thế!
Hạ Đại Bạch lại chỉ giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của ba mình, hứng thú bừng bừng chạy đến giữa hai người, tay nhỏ một tay nắm một người.
Vừa sải bước đi, vừa nói với mỗi người quen qua lại trên đường: “Bác ơi, vị này chính là ba con, bác gọi Tiểu Bạch là được rồi.”
“Chị gái nhỏ ơi, đây là ba em, gọi là Tiểu Bạch.
Tới đón em và Đại Bảo trở về đấy!”
“Đại Mao, tớ sắp phải trở về rồi, ba tớ tới đón!”
……
Tới một người cậu nhóc lại nói một tiếng, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo khoe khoang.
Nhìn vẻ mặt sáng ngời của nhóc con, trong lòng Hạ Tinh Thần cũng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Lặng yên liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, chỉ thấy tầm mắt anh cũng dừng ở trên người con trai, trên mặt nở nụ cười nhạt, bàn tay to lớn xoa đầu nhỏ hạt dưa của nhóc con.
Thẩm Mẫn ở một bên nhìn cũng cảm thấy rất vui mừng.
Giữa trưa, người một nhà ở trong sân ăn cơm trưa, Hạ Tinh Thần đang dọn cơm, Hạ Đại Bạch vô cùng vui vẻ sắp đũa.
Bạch Dạ Kình đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ ở trước mặt, cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.
Ở một nơi như vậy, an tĩnh, người dân thành thật chất phác, không có nhiều chuyện phiền phức quấy rầy, không có lục đục với nhau, thật ra lại rất thoải mái.
Lúc cô đang dọn cơm, đầu hơi hơi cúi thấp, càng nhìn thấy rõ hàng lông mi cong dài.
Mỗi một lần chớp mắt giống như là cánh lông vũ, vuốt vào đầu quả tim của anh, tê dại, ngứa ngáy, lại cảm thấy rất mềm mại.
“Lại đây ăn cơm.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, gọi anh.
Ánh mắt anh còn chưa dời đi, bốn mắt nhìn nhau, anh hoàn toàn không có