Hai người giữ chút khoảng cách, tim cô lại “bùm bùm” nhảy loạn, có cảm giác hai người giờ phút này đang lặng lẽ yêu đương…
Rất ngọt ngào.
Chỉ là, bọn họ thế này gọi là yêu đương sao?
Hạ Tinh Thần cũng không rõ, nhưng giờ này khắc này tâm trạng vui vẻ hoàn toàn là chân thật, cho nên, không nghĩ nhiều thêm, chỉ đi qua bế Hạ Đại Bạch từ trên mặt đất lên: “Đừng chơi nữa, mau đi rửa tay ăn cơm.”
Khoảng hai giờ chiều, Thụy Cương lái xe đến, chạy vào trong sân.
Bạch Dạ Kình tự mình vào phòng ngủ lấy áo khoác, Hạ Tinh Thần đang đứng nói chuyện với Thụy Cương, nói được một nửa, Bạch Dạ Kình lại từ phòng ngủ đi ra.
“Quần áo đâu?” Hạ Tinh Thần thấy anh không cầm gì trên tay liền hỏi.
Anh lạnh mặt nhìn cô nói: “Không thấy, em vào tìm giúp anh một chút.”
“Sao lại không thấy? Lúc ăn cơm rõ ràng em gác trên ghế trong phòng cho anh rồi mà, anh đã cẩn thận tìm chưa?” Hạ Tinh Thần nói.
Bạch Dạ Kình giống như không nghe thấy, buồn bực xoay người đi vào phòng.
Thụy Cương cười nói: “Cô Hạ, cô vào xem đi.”
“Vậy được rồi, anh ở đây chờ một lát.
Mẹ tôi sẽ pha trà, uống chén trà rồi hãy đi.”
Hạ Tinh Thần khách khí nói với Thụy Cương một câu, sau đó mới xoay người theo sau Bạch Dạ Kình đi vào.
“Không phải quần áo ở trên ghế kia sao?” Hạ Tinh Thần vào cửa đã nhìn thấy được, Bạch Dạ Kình xoay người lại, một tay giữ cửa, không đợi cô hoàn hồn, anh đã trực tiếp đêm cô ấn trên cửa.
Hô hấp của anh nặng nề phả vào trên đầu cô, thân thể cực nóng cùng ánh mắt nhìn cô không chớp, đều làm tim cô đập loạn xạ.
Cho nên……
Vừa rồi là anh cố ý nói không tìm thấy quần áo sao?
Không đợi cô hiểu rõ anh đã trực tiếp hôn cô rồi.
Tim cô đập mạnh, môi người đàn ông mang theo nhiệt độ, còn có mùi hương bạc hà, chui vào trong khoang miệng cô.
Giống như kìm nén rất lâu rồi anh mới chạm vào cô, anh có chút cuồng dã, si mê.
Hô hấp vô cùng khó khăn.
Hạ Tinh Thần bị anh đẩy trên cửa, cánh môi bị anh mút lấy có chút trướng đau, nhưng lại không muốn rút lui.
Cánh tay lớn không an phận chui vào trong quần áo cô.
Hơi lạnh cũng theo vạt áo mà tiến vào khiến cô có chút rùng mình.
Nhưng mà, ngay sau đó, hơi ấm từ lòng bàn tay của Bạch Dạ Kình nhanh chóng truyền tới, khiến cho hô hấp hỗn độn, trong đầu cô chỉ có một mảnh trống rỗng.
Bạch Dạ Kình đã sớm muốn hôn cô, hoặc là nói, không chỉ là đơn giản muốn hôn cô như vậy.
Cả ngày, nhìn thấy cô đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ký ức về cái đêm triền miên của hai người vẫn luôn không ngừng tán loạn trong đầu anh, nhưng vì có trưởng bối và con trai, anh vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Hạ Tinh Thần bị hôn đến hốc mắt ướt át, cô còn giữ lại được một tia lý trí, đẩy cánh tay anh: “Không được… Sắp muộn rồi…”
Bạch Dạ Kình lại ở môi cô mút một chút mới lưu luyến tách ra.
Hạ Đại Bạch ở bên ngoài dùng sức đập cửa: “Tiểu Bạch, Đại Bảo, sao hai người đi vào lâu như vậy?”
Bọn họ quả thực đã vào được một lúc lâu rồi! Lấy quần áo nào cần thời gian dài như vậy? Chỉ sợ mọi người bên ngoài đều biết chuyện gì xảy ra.
Hạ Tinh Thần thoáng giật mình, rút khỏi tay anh.
Ngẩng mặt liếc anh một cái, lại dời tầm mắt, xoay người sang chỗ khác nhanh chóng sửa sang lại quần áo cùng tóc tai.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không tốt, một ngày nào đó thật sự phải ném vật nhỏ bên ngoài kia a đại dương mới được!
Anh xoay người cầm áo khoác.
Mặt Hạ Tinh Thần còn đỏ rực, đợi anh kéo cửa đi ra ngoài, cô mới chậm rì rì đi theo phía sau anh.
Hạ Đại Bạch nhô cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cuối cùng, tầm mắt rơi trên mặt anh: “Tiểu Bạch, hai người ở bên trong làm cái gì vậy?”
“Chuyện người lớn, nói con cũng không hiểu, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Hạ Đại Bạch chu