Mà bên kia.
Bạch Dạ Kình đi ra khỏi phòng tiếp khách, cần lấy điện thoại xem một chút, có một dãy số lạ gọi nhỡ.
Thư ký lập tức đi tới: “Ngài tổng thống, lúc ngài ở trong phòng tiếp khách, có ngài Ngô gọi điện thoại tới.
Đây là số mà anh ta để lại.”
“Ngài Ngô nào?” Anh hỏi.
Họ Ngô quá nhiều, không thể chắc chắn là người nào được nhưng vừa nhìn dãy số kia, vậy mà dãy số lạ kia lại chính là số điện thoại cá nhân của anh.
Số điện thoại cá nhân này ngoại trừ Lãnh Phi, Phó Dật Trần, gần như không ai biết được.
“Anh ta nói là lái xe của một bạn nhỏ.
Nói là có chút chuyện muốn nói với ngài, liên quan đến bạn nhỏ đó.
Anh ta nói không rõ lắm nhưng tôi thuật lại như vậy ngài sẽ hiểu ngay.”
Đứa nhỏ? Họ Ngô?
Bạch Dạ Kình lập tức hiểu ra.
Xem ra chỉ có thể là tài xế của Hạ Đại Bạch rồi.
Hơn nữa, Nếu không thực sự xảy ra chuyện lớn, anh ta sẽ không gọi điện thoại tới phòng làm việc mới đúng.
Anh nhíu mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, ngay cả số điện thoại cá nhân cũng gọi tới, là Hạ Đại Bạch lấy điện thoại của anh ta gọi tới sao?
Không nói gì nữa, trực tiếp gọi tới số điện thoại kia.
“Là tôi, vừa rồi gọi điện tới, có chuyện gì sao?”
Lúc này anh Ngô vẫn còn đang ở cục cảnh sát lấy lời khai, vừa nghe thấy giọng nói của ngài tổng thống, xuất phát từ sự kính trọng lập tức đứng thẳng, giọng nói đè thâp: “Thừa ngài, là tôi đáng chết! Không chăm sóc tốt cho cậu chủ!”
“Có chuyện gì?” Anh đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đứng trước cửa sổ.
Bên ngoài trời tối đen, gió thổi rất mạnh.
Anh Ngô kể lại đầu đuôi chuyện cậu chủ mất tích, lại nói: “Bây giờ những người đó đã trở về, chỉ còn lại cô Hạ ở lại bên Núi Chung kia.
Cũng không biết có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
Tòa nhà ở Núi Chung!
Không phải là chỗ của ông cụ và lão phu nhân sao?
Bạch Dạ Kình trực tiếp ngắt điện thoại.
Bước nhanh đi đến bàn làm việc, ấn gọi điện nội tuyến, phân phó thư ký: “Chuẩn bị xe!”
...!
Tòa nhà giống như một tòa boongke, được bao vây kín đáo.
Mà cô trừ khi có bom mới có thể đi vào được.
Lời nói bên trong, đứa nhỏ quả nhiên ở bên trong.
Nhưng rốt cuộc bọn họ là ai, từ đầu tới cuối cô không thể hỏi ra được.
Chỉ cách vẻn vẹn một cánh cửa nhưng cô không thể nào vào nổi.
Hạ Tinh Thần muốn tìm Bạch Dạ Kình, nếu anh ở đây, đứa bé chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Nhưng, điện thoại đã bị nước mưa làm ướt đẫm rồi, trực tiếp tắt nguồn rồi.
Đừng nói đến gọi điện thoại, có thể điện thoại đã hỏng mất rồi.
Cô không có chỗ tránh mưa, chỉ có thể co rụt ở trong góc.
Cô lạnh đến mức mạch máu trong người gần như tắc nghẽn, ngay cả đứng cũng không vững, phải dựa vào tường, cả người đều đang run rẩy, ngay cả ý thức cũng dần dần có chút không rõ ràng nữa rồi.
Cô biết bản thân mình đứng ở đây cũng không có tác dụng gì, cô phải tìm nơi nào đó để gọi điện thoại, bàn tay cô chống vào bức tường, nhấc bước chân đi từng bước, nhưng hai chân nặng như chì, vừa nhấc chân cả người dã ngã vào trong màn mưa.
Chính vào lúc này...!
Một chiếc xe xẹt qua màn đêm, từ xa tiến lại gần.
Hạ Tinh Thần nheo mắt, thân thể lung lay sắp sụp đổ đứng lên.
Đợi đến lúc xe đến gần, cô gần như không muốn sống nữa mà lao ra chắn ngang xe.
Một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi đang lái xe đột nhiên bị người phụ nữ xuất hiện dọa cho sợ hãi, đột nhiên giẫm mạnh phanh xe dừng lại.
Trong màn mưa tối đen như vậy, người phụ nữ tóc tai bù xù bổ nhào về phía đầu xe mình, phản ứng của cô ta rất bình tĩnh, ít nhất cũng không đụng trúng người.
“Cô là ai thế?” Người phụ nữ trẻ tìm tòi đánh giá cô, hạ cửa số xe xuống.
“Chào cô, cầu xin cô… cho tôi mượn điện thoại một lúc.” Hạ Tinh Thần run rẩy nói.
Nhưng không đợi đối phương lấy điện thoại cho cô mượn thì cô đã bị người trong trạm gác kéo ra.
Người kia liên tục cúi đầu với người trong xe: “Xin lỗi, cô Lan, dọa đến cô rồi! Mời cô vào!”
Ngược lại Lan Diệp cũng không bị dọa sợ, nhìn người phụ nữ bị ướt như chuột lột hỏi: “Cô ta là ai thế?”
“… chỉ là một kẻ điên tới gây chuyện thôi ạ, đuổi thế nào cũng không