Giống như kỳ tích giáng xuống, lúc cô sắp bị tuyệt vọng bao phủ, lại dâng lên một tia hy vọng.
“Hạ Tinh Thần, em không muốn sống nữa hả?” Người đàn ông bước nhanh xuống xe, nổi giận đùng đùng gào lên, cửa xe bị hất văng đến rung trời.
Vừa nhìn thấy cô trong mưa, gân xanh trên trán anh đều dựng lên, nhảy lên thình thịch.
Đừng nói là anh bị bộ dáng này của cô dọa sợ, ngay cả Lãnh Phi ở phía sau cũng sợ tới mức hồn bay đi mất.
“Mau! Gọi điện thoại cho bác sĩ Phó, bảo anh ta cùng đội ngũ y tá lập tức đến phủ tổng thống.” Lãnh Phi quay đầu phân phó một tiếng, người bên cạnh không dám chậm trễ lập tức ấn dãy số.
Mười mấy người ở cổng gác nhìn thấy Ngài tổng thống xuất hiện lập tức lao vào trong màn mưa to.
Một đám xếp hàng chỉnh tề thẳng tắp, cung kính cúi chào: “Ngài tổng thống, buổi tối tốt lành!”
“Sao cô ấy lại bị thương như thế này?” Bạch Dạ Kình bế Hạ Tinh Thần khỏi mặt đất, nương theo đèn xe, vết thương trên mặt cô làm chân mày anh nhíu chặt, cả người âm trầm đáng sợ.
m thanh chất vấn ở trong ban đêm đặc biệt khiến cho người ta sợ hãi.
Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Không ai biết người phụ nữ này là người của ngài Tổng Thống cả!
“Chúng tôi cho rằng cô ấy… Cho rằng cô ấy tới gây sự…” Người dẫn đầu lắp bắp mở miệng.
Hạ Tinh Thần đã lạnh đến mức cả người run rẩy, lúc này tuyệt đối không phải lúc truy cứu.
Bạch Dạ Kình trong lòng hiểu rõ, lạnh mặt chặn ngang ôm cô khỏi mặt đất, dùng áo khoác trên người chặt chẽ bao cô lại, âm trầm bước lên xe.
Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng mở mắt, ngón tay vô lực dùng tia sức lực cuối cùng kéo ống tay áo của anh.
“Đại Bạch… Cứu Đại Bạch…”
Bạch Dạ Kình có chút tức giận: “Hiện tại người cần được cứu chính là em! Lo cho mình trước đã, muốn gì nói sau!”
Đưa cô vào trong xe, để cô nằm trên người mình, sau đó phân phó tài xế: “Vặn máy sưởi lên mức lớn nhất!”
Dọc đường đi cô đã lạnh đến suy nghĩ mơ hồ không rõ, cho dù mở máy sưởi, được anh ôm vào lòng, cả người vẫn run đến lợi hại.
Bạch Dạ Kình nhìn cô lạnh đến mặt mày trắng bệch, chưa bao giờ từng kinh hãi như thế.
Nếu anh đến trễ một chút, có phải cô sẽ bị lạnh chết hay không?
Tay anh nắm chặt bàn tay lạnh đến không có chút độ ấm của cô, ghé vào bên môi, một chút một chút hà hơi, như là muốn truyền hết toàn bộ độ ấm mà anh có cho cô.
Đoàn người không ai dám chậm trễ, chỉ điên cuồng gia tăng tốc độ, nhanh chóng lái xe đến phủ tổng thống.
Lúc đến phủ tổng thống, xe của đội ngũ chữa bệnh đã dừng ở bên ngoài.
Cô được Bạch Dạ Kình đích thân ôm lên lầu, Phó Dật Trần đã mang theo đồ đi vào phòng ngủ.
...!
Bên kia.
Lão phu nhân nói chuyện với Lan Diệp, nhưng lại nhớ đến người phụ nữ không muốn sống ở bên ngoài, bà ấy ngồi ở trên sô pha mà tâm trạng vẫn luôn không yên.
Lúc này điện thoại trong nhà lại vang lên.
Quản gia nghe xong, chậm rãi đi đến: “Phu nhân, Ngài tổng thống gọi điện thoại tới, nói là để cho ngài nghe.”
“Bác đi nghe điện thoại trước, cháu ngồi một lát nhé.
Ăn bánh kem đi, đây là do bác đích thân làm lấy.” Lão phu nhân nói với Lan Diệp một tiếng, mới kéo áo choàng trên người đứng dậy.
...!
“Thằng bé đang ở chỗ của mẹ?” Bạch Dạ Kình ngay cả lời chào hỏi cũng chưa nói đã trực tiếp hỏi.
“Ừ.
Con không mang nó đến gặp mẹ và ba con, tự mẹ đi đón người, có thể chứ?”
“Mẹ, sau này mẹ mà đón thằng bé thì thông báo với Tinh Thần trước một tiếng!” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình có chút nặng nề, trong đầu tất cả đều là bộ dáng của Hạ Tinh Thần hơi thở thoi thóp đêm nay, trong ngực buồn đau: “Cô ấy là mẹ nó, mẹ mang nó đi ít nhất cũng phải đợi cô ấy đồng ý mới được.”
“Con đã gặp cô ta?” Lão phu nhân dừng một chút, lại nhíu mày: “Cô ta gọi điện thoại cho con cáo trạng mẹ? Người phụ nữ này chuyện lớn nhỏ gì cũng nói với con, cũng không sợ chậm trễ chính sự của con! Lại nói,