Bạch Dạ Kình trầm giọng nói: “Ngày mai anh sẽ tự mình đón nó trở về.
Anh cam đoan với em, chỉ cần em không muốn giao con ra, sẽ không có ai dám cướp con trai của em cả! Bao gồm ba mẹ anh!”
Một câu cuối cùng kia, trịnh trọng có lực.
Nghe anh đảm bảo, cô lại không lên tiếng.
...!
Lão phu nhân tự mình dỗ Hạ Đại Bạch đi ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc kia, nhìn gương mặt nhóc lúc ngủ chỉ cảm thấy trong lòng giống như hòa tan thành nước, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không nỡ trả đứa bé cho Hạ Tinh Thần.
“Cháu trai cũng đã ngủ rồi, bà còn nhìn gì nữa.
Ra đây, kẻo lại quấy rầy nó tỉnh lại bây giờ.” Ông cụ Bạch ở cửa gọi bà ấy, giọng nói nhẹ nhàng.
“Hừ!” Lão phu nhân trừng ông ấy, vừa đứng dậy, vừa hạ giọng nói: “Ông nhỏ tiếng một chút.”
Bà ấy tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ, lão phu nhân và ông cụ trở về phòng ngủ của mình.
Ông cụ đeo mắt kính, cầm một quyển sách thật dày chuẩn bị đặt tên cho cháu trai bảo bối.
Lão phu nhân đắp mặt nạ, từ trong gương liếc mắt nghiêm túc nhìn ông cụ, lo lắng hỏi: “Ông nói xem, Lan Diệp có tiếp nhận cháu trai bảo bối này của chúng ta không?”
“Người Nhà họ Lan tự mình muốn tiến vào cửa này, nếu không tiếp nhận vậy thì quên đi.”
“Ừ, cứ cho là không tiếp nhận đi, chúng ta cũng không thể để cháu trai bảo bối bị ủy khuất.” Lão phu nhân nhắc tới cháu trai, vẻ mặt dịu dàng hơn rất nhiều.
Đắp mặt nạ xong, đi đến bên cạnh ông cụ: “Ông cụ, tôi thấy chúng ta nên giữa đứa nhỏ bên cạnh đi, đừng để nó về! Dù sao chúng ta đã cho 1000 vạn rồi, đứa nhỏ này chính là của chúng ta! Tôi sợ đứa cháu trai này lại trở về lại bị hai mẹ con cô ta dạy hư.”
Thực ra ông cụ cũng không nỡ để cháu trai bảo bối bị người khác dẫn đi, người phụ nữ kia dù sao cũng là người ngoài.
Nhưng mà, cứ như vậy mà cướp người đi, tóm lại có chút giống bọn cướp.
“Cái này gọi là tiên lễ hậu binh.
Lần này, chúng ta cũng coi như là để cô ta chuẩn bị tâm lý.
Chờ thêm hai ngày nữa, bà hẹn cô ta ra, nói chuyện nuôi dưỡng cháu trai với cô ta.
Dù sao cô ta cũng là người ngoài, về sau quyền nuôi nấng chỉ có thể thuộc về chúng ta.
Còn quyền thăm hỏi…” Ông cụ nhíu mày: “Điều này thì thương lượng sau!”
“Được, tiên lễ hậu binh thì tiên lễ hậu binh.
Dù sao quyền nuôi nấng cháu trai bảo bối của tôi cũng là do tôi định, cả Dạ Kình cũng không được phép tranh giành với tôi!”
...!
Bên kia, Hạ Tinh Thần gọi điện cho mẹ mình, nói rằng cô và Đại Bạch đêm nay không trở về nhà, cuộn tròn trên giường.
Bạch Dạ Kình nghiêng người nằm bên cạnh người cô.
Cô chỉ quay lưng về phía anh.
Anh cau mày xoay thân mình cô trở lại, thế nhưng cô cũng quật cường, mặc dù là xoay người lại gắt gao nhắm mắt, không chịu nhìn anh.
“Em đang tức giận với ai?” Bạch Dạ Kình nhéo cằm đang căng chặt của cô, nâng mặt cô lên.
Cô cắn cắn môi, xoay mặt đi.
“Tức giận ba mẹ anh, hay là giận anh?” Anh hỏi.
Hạ Tinh Thần chua xót không nói.
Nói là giận, chi bằng nói là đang sợ hãi.
Trước kia cô cảm thấy chỉ cần anh không dẫn bé con đi, như vậy nhóc sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô, nhưng mà hôm nay sau chuyện này cô mới phát hiện bản thân quả thực quá ngây thơ.
Ông bà nội nhóc, ba mẹ anh, cũng không quan tâm đến cảm nhận của cô…
Hơn nữa, một khi bọn họ thật sự kiên quyết muốn chiếm cậu bé cho riêng mình như vậy, thực lực cô quả thực nhỏ bé đến nỗi không đáng kể.
Căn bản là không có cửa để xin giúp đỡ, ngoại trừ người đàn ông bên cạnh này.
“Tôi có thể cầu xin anh một việc được không …”
Cô đột nhiên mở mắt ra nhìn anh.
Trong ánh mắt, hàm chứa khẩn cầu.
Anh nâng mắt đối diện ánh mắt của cô, có thể nhìn thấy trong mắt cô là buồn bã cùng gợn nước, môi mỏng mấp máy: “Em cứ nói.”
“Nếu tương lai có một ngày… Anh cưới người phụ nữ khác, nhất định đừng giống như ba mẹ anh hôm nay không nói tiếng nào đã mang thằng bé đi.” Cô sợ, sợ đến