Phụ nữ, anh quả thật có rất nhiều, từ khi nào nếu người đó không phải là Hạ Tinh Thần thì không thể?
Bạch Dạ Kình nghĩ vậy, anh cảm thấy mình cũng có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện của cô và Dư Trạch Nam, nhưng kết quả đến ba giờ sáng anh vẫn không ngủ được.
Bạch Dạ Kình vén chăn xuống giường, rót ly rượu, ngửa đầu uống một hớp.
Chất lỏng lạnh như băng nhưng không đè nén được ngọn lửa càng cháy ác liệt trong lòng.
Đầu giường, một cái áo ngủ được xếp ngay ngắn, là của anh, là áo tối hôm trước cô mặc.
Thân thể cô vốn trắng nõn, gầy nhỏ, Cô mặc áo ngủ của anh, giống như một đứa nhỏ, khiến đàn ông sẽ theo bản năng mà muốn ôm cô trong tay yêu thương.
Nhớ đến bộ dáng kia, lại nghĩ đến có phải cô cũng mặc áo ngủ của Dư Trạch Nam hay không, có phải anh ta cũng sẽ ôm cô vào ngực hôn cô hay không, cô có thẹn thùng lại to gan đáp lại hay không?
Ngọn lửa trong ngực được đè nén mấy tiếng, nhất thời bùng cháy.
“Người đâu?” Anh tức giận quát một tiếng, người giúp việc lập tức từ dưới lầu vội vã chạy lên.
“Ngài Tổng thống.” Mọi người đều biết hôm nay tâm trạng của Tổng thống vô cùng buồn bực, người giúp việc đi vào, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, ngay cả mí mắt cũng không dám tùy tiện nâng lên.
Cả người run rẩy.
Một cái áo ngủ màu trắng giống như là rác bị ném đến cạnh chân cô ta, nghe Tổng thống lạnh giọng nói: “Đồ đã bẩn, cầm đi đốt, đừng đặt trước mặt tôi, thật chướng mắt.”
“…” Dơ bẩn sao? Thật oan uổng, ai dám đưa quần áo bẩn cho ngài Tổng thống cơ chứ?
Áo ngủ của cô Hạ từng mặc đều được giật cẩn thận, hơn nữa đã khử trùng.
Hôm nay chuẩn bị ở đầu giường là cho Tổng thống mặc.
Xem ra, hôm nay làm Tổng thống chướng mắt.
Người giúp việc nghĩ thế nào vẫn không hiểu, nhưng dĩ nhiên không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng nhặt lên, nói: “Dạ được, Tổng thống.
Tôi xử lý ngay.”
Hôm sau.
Sáng sớm bên trong Phủ Tổng thống đã náo loạn.
Không biết tại sao sáng sớm cậu chủ bảo bối đã bắt đầu nổi giận.
Không chịu đánh răng rửa mặt, càng không chịu mặc quần áo, ăn cơm.
Người giúp việc đi theo dụ dỗ, dỗ dành, quá mệt mỏi.
Sao một lớn một nhỏ hai ngày nay đều khác thường như vậy chứ?
“Đến dùng cơm.” Trong phòng ăn, Bạch Dạ Kình rốt cuộc không nhịn được nữa, xụ mặt phân phó Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch “hừ” một tiếng, thằng bé cũng không ngồi lên ghế trẻ con, nó ngồi đối diện anh, dáng vẻ nghiêm túc muốn thương lượng với anh.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Con làm loạn cái gì?” Bạch Dạ Kình đặt chén đĩa xuống.
“Con ghét người nói không giữ lời.” Lúc đầu anh nói gì? Sẽ không tìm mẹ kế cho thằng bé, nhưng tối qua lại nói cái gì?
“Có phải từ hôm nay trở đi, con muốn ở nhà cùng ông bà nội con?” Bạch Dạ Kình căn dặn quản gia: “Thông báo cho Ngô Khung, từ hôm nay, nó sẽ đến nhà ở cùng lão phu nhân.”
Ngô Khung là tài xế của Hạ Đại Bạch.
“…”
“Còn nữa.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cái nơ xiêu vẹo trên cổ thằng bé: “Con là con trai của Bạch Dạ Kình ba, tối nay phải gặp một người rất quan trọng, bộ dạng này không thể được.
Giúp cậu chủ sửa sang quần áo lại.”
Câu nói cuối cùng là nói với người giúp việc.
Hạ Đại Bạch khóc thút thít, thân thể nho nhỏ từ trên ghế trượt xuống, thằng bé vừa khóc vừa gân giọng tố cáo: “Con phải nói cho bà nội, nói ba bắt nạt Đại Bảo, nói ba tìm mẹ kế cho con, ba chính là người đàn ông xấu.
Con và Đại Bảo đều ghét ba, con không cần đi gặp vợ ba, ghét ghét!”
Bạch Dạ Kình nhìn bóng lưng bi thương của thằng bé, vẻ mặt anh u ám thêm mấy phần.
Cuối cùng, không có chút khẩu vị ăn sáng.
Anh đặt chén đũa xuống, không tiếp tục ăn nữa.
.
Truyện Tổng Tài
Nếu anh thật sự muốn cưới người phụ nữ khác, người phụ nữ kia sẽ để ý sao? Anh tương đối hoài nghi.
Bên kia, nước Y.
Đã qua không giờ, nhưng Hạ Tinh Thần không hề buồn ngủ.
Cô đứng ở ban công khách sạn, nhìn đất nước