Lòng bàn tay của cô lạnh lẽo như không có chút nhiệt độ nào, khiến cho người ta đau lòng.
Dư Trạch Nam rũ mắt nhìn cô, cô đang ngủ thiếp đi, lông mi run rẩy, một tầng ướt át mỏng manh thấm lên đôi mi đang run rẩy đó, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu như thế.
Bởi vì lên cơn sốt, nên đôi môi của cô thiếu nước không có chút huyết sắc nào.
m thanh nỉ non nhẹ nhàng mà mơ hồ, anh ta tiến đến, khi nghe thấy ba chữ ‘Bạch Dạ Kình’, anh ta hơi ngẩn người, ánh mắt nhìn cô đã trở nên tối tăm hơn.
Ngu ngốc!
Dư Trạch Nam thở dài, anh ta chỉ có thể im lặng nắm tay cô thật chặt giống như là muốn truyền nhiệt độ trên cơ thể mình cho cô vậy.
Phòng làm việc.
Sau khi Lãnh Phi nghe điện thoại xong, anh ta đến cửa phòng làm việc của Tổng thống, gõ cửa.
Khi nghe thấy ngài Tổng thống nói mời vào thì anh ta mới dám bước vào.
“Thưa ngài, lão phu nhân vừa mới gọi điện thoại đến, bà ấy muốn ngài trở về nhà ăn cơm tối, ngài xem…”
Lãnh Phi còn chưa dứt lời, lông mày của Bạch Dạ Kình đã nhíu lại.
Lão phu nhân có dụng ý gì, trong lòng anh hiểu rõ.
Ngày đó, đúng là anh đã đồng ý với Lan Diệp, cũng đã đi gặp Lan Diệp, ngày hôm đó tâm trạng của anh như thế nào, trong lòng anh rất rõ ràng.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, cho dù là đi gặp người phụ nữ khác, thì tâm trạng của anh cũng không tốt hơn chỗ nào.
Hơn nữa hình như còn làm cho tất cả mọi người trong nhà họ Lan cùng với tất cả mọi người trong nhà họ Bạch sinh ra hiểu lầm không cần thiết, cho rằng Lan Diệp có thể sẽ trở thành người đặc biệt đối với anh.
“Nói với lão phu nhân, tối nay tôi muốn đưa Hạ Đại Bạch đến chỗ bà ngoại của thằng bé, không có thời gian đến ăn tối với bà ấy.”
“Vâng.” Lãnh Phi nhanh chóng nhận lệnh, lui ra.
Qua mấy giờ bay, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay của Kinh Đô.
Lúc này, trời cũng đã hoàn toàn tối đen.
Xe của Dư Trạch Nam đã sớm chờ ở bên ngoài sân bay.
Anh ta vẫy tay chào những người khác, rồi lái chiếc Aston Martin đưa cô trở về.
Hạ Tinh Thần cũng không từ chối, cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào, nếu bây giờ mà tự mình đi đón xe taxi thì chính là tự dày vò bản thân.
Dư Trạch Nam mở điều hòa trên xe lên, anh ta sợ cô không thoải mái, không dám chạy nhanh.
Tốc độ xe rất thong thả.
“Có muốn đến bệnh viện kiểm tra trước hay không?”
“Không cần…” Hạ Tinh Thần tựa người vào trên cửa xe lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đi bệnh viện cũng chỉ có cho thuốc mà thôi, ở nhà tôi vẫn còn có một đống lớn.”
“Không nên uống nhiều thuốc quá, dù là thuốc thì cũng có ba phần độc.”
“… Ừ.”
Cô không còn chút sức lực nào để trả lời, Dư Trạch Nam cũng không mở miệng nói gì cùng cô nữa.
Anh ta chỉ lấy một chiếc chăn nhung mỏng đắp lên trên người cô, cô có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên chiếc chăn mỏng này, mùi hương đó hoàn toàn khác với mùi hương trên người Bạch Dạ Kình.
Mùi hương trên người Dư Trạch Nam, có chút giống mùi hương của đứa bé lớn xác.
Mà trên người Bạch Dạ Kình, chính là mùi vị trầm ổn mát lạnh, giống như là bạc hà…
Tại sao mình lại nhớ tới anh cơ chứ, Hạ Tinh Thần cảm thấy lòng mình như trĩu nặng, cô lắc đầu, không cho phép mình tiếp tục nghĩ đến anh nữa.
Hạ Đại Bạch đến nhà cũ ở hai ngày, nhưng mà tâm trạng thằng bé vẫn luôn không tốt lắm, không còn cách nào khác, anh đành phải đưa thằng bé đến nơi mà bà ngoại nó đang ở.
Dọc theo đường đi, hai ba con vẫn chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai.
Khi xe dừng lại ở dưới tiểu khu, Hạ Đại Bạch bước những bước dài dẫn đầu chui vào thang máy.
Bạch Dạ Kình đeo khẩu trang vào, rồi mới chậm rãi đuổi theo.
Trong phòng, Thẩm Mẫn và Trì Vị Ương đang làm cơm tối, thấy anh vừa tiến vào, Thẩm Mẫn vội nói: “Dạ Kình, ở lại ăn cơm tối đi.”
Hạ Đại Bạch làm ra vẻ già dặn, thằng bé khó chịu nói: “Bà ngoại, tại sao phải giữ ba lại, ba có hẹn rồi, không có thời gian ăn cơm cùng chúng ta đâu.”
Thẩm Mẫn nhìn về phía Bạch Dạ Kình: “Nếu như cháu thật sự có…”
“Không có, bác đừng nghe trẻ con nói bậy bạ.” Bạch Dạ Kình cởi áo khoác đặt ở một bên.
Thẩm Mẫn cười vỗ vỗ đầu cháu ngoại.
Hạ Đại Bạch không muốn ở một mình với anh, cho nên thằng bé đã chui vào phòng bếp cùng Trì Vị Ương.
Bạch Dạ Kình ngồi ở trên chiếc ghế sô pha nho nhỏ, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, xem ti vi.
Từ đầu