Nếu không thì sao có thể đột nhiên đối xử với mình tốt như vậy chứ?
Hơn nữa, vừa nãy mình nhặt pháo, tay chân lại bẩn thỉu dơ dáy nhưng Tiểu Bạch không những không giáo huấn cậu, lại còn giúp cậu lau tay, hiện tại nhớ tới, động tác đó quả thực rất dịu dàng.
Không bình thường! Quá không bình thường rồi.
Khóe môi Bạch Dạ Kình giật giật, đứa bé này, đối tốt với nó cũng không được!
…
Lúc Bạch Dạ Kình nắm tay con trai vào nhà, bên trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Từ bên ngoài đã có thể nghe thấy âm thanh hào khí mười phần của ông cụ Bạch.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, âm thanh lớn hơn so với bình thường.
Bạch Dạ Kình rất ít khi nhìn thấy ba mình cao hứng như vậy.
Một lớn một nhỏ đi vào, lão phu nhân lập tức vẫy tay với Hạ Đại Bạch: “Đại Bạch, mau tới đây, nhanh chào ông Hai đi.”
Hạ Đại Bạch từ từ đi tới, ngọt ngào gọi Bạch Thanh Nhượng là ông hai.
Bạch Dạ Kình đi theo sau đứa bé, cung kính chào một tiếng: “Chú hai.”
Bị giam trong tù hơn hai mươi năm, so với cuộc sống bên ngoài thì tàn khốc hơn nhiều.
Bạch Thanh Nhượng nhỏ hơn Bạch lão gia vài tuổi nhưng hiện tại tóc trắng đầy đầu.
Chẳng qua là, cả người vẫn giữ được khí độ tao nhã như khi còn trẻ.
“Lần này chú hai có thể ra ngoài là nhờ có con.” So với Bạch lão gia trung khí mười phần thì Bạch Thanh Nhượng lại nói chuyện vô cùng ôn hòa.
Hai anh em như hai thái cực, một văn một võ.
Tướng mạo đến khí chất cực kì khác biệt.
Một người lạnh nhạt khiêm tốn, một người sắc bén lãnh khốc.
Nếu không ai biết rất khó tưởng tượng ra hai người họ là hai anh em.
“Chú hai quá khách khí rồi.
Nếu không có sự hy sinh của chú hai thì nhà họ Bạch không thể yên ổn như hiện tại.” Bạch Dạ Kình cực kì khâm phục và biết ơn vị chú hai này.
Bạch Thanh Nhượng vung tay: “Đây đều là chuyện cũ, hôm nay là ngày vui, chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện này.
Ngược lại chú hai rất muốn nhìn đứa cháu trai này.”
Bạch Thanh Nhượng nhìn Hạ Đại Bạch, cô đơn hơn hai mươi năm, cuộc đời u tối, hiện tại lại nhìn thấy một sinh mệnh ngây thơ hoạt bát thuộc về nhà họ Bạch, trong lòng dao động.
Cầm lì xì từ trong túi ra cho đứa bé.
Hạ Đại Bạch không biết có nên nhận hay không nên, ngửa đầu nhìn Tiểu Bạch.
Bạch Dạ Kình gật đầu, bàn tay nhỏ bé của bé tiếp nhận sau đó nói cảm ơn.
“Ừ, tên nhóc này giống y hệt con lúc còn nhỏ đấy, đúng là cơ trí lanh lợi.” Lão tiên sinh cảm thán.
“Cực kì nghịch ngợm.” Bạch Dạ Kình ngồi xuống ghế sofa, Hạ Đại Bạch từ trong ngăn kéo lấy ra gỗ xếp hình, ngồi dưới thảm trải sàn tự mình chơi.
Lão tiên sinh nói: “Trước kia con cũng là đứa bé không yên tĩnh, nhưng mà sao lần này không mang mẹ đứa bé cùng tới?”
Bạch Dạ Kình mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay cô ấy rất bận, tương lai còn dài, chú muốn gặp mặt lúc nào cũng được mà.”
“Ừ, có thể sinh ra đứa bé thông minh lanh lợi như vậy ắt hẳn là cô gái tốt.”
Anh nhìn chú hai của mình, sắc mặt có chút phức tạp, sau đó thản nhiên nói: “Chú nhất định sẽ thích cô ấy.”
“Đúng rồi, chuyện gần đây bảo con điều tra thế nào rồi?” Lão gia tử nhớ tới chuyện chính thì lập tức hỏi con trai.
Ông ấy vừa nhắc tới, mọi người đều biết là chuyện gì, tất cả đều rất quan tâm.
Cho nên ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Dạ Kình.
Nhất là Bạch Thanh Nhượng, sự chờ mong trong mắt cực kì rõ ràng.
Bởi vì kích động cho nên bàn tay đặt ở đầu gối run rẩy.
Bạch Dạ Kình không đành lòng để ông thất vọng nhưng mà đôi môi mấp máy lại chỉ nói: “Vẫn đang điều tra ạ.”
Tất cả mọi người đều có chút nản lòng.
Lão phu nhân nói: “Không phải là không tìm được chứ? Đã hơn hai mươi năm rồi, sợ không còn dấu vết gì nữa.”