Tuy Bạch Dạ Kình và Hạ Đại Bạch đều yêu cầu nhưng tạm thời Hạ Tinh Thần vẫn không chuyển vào phủ Tổng thống, dọn đi dọn về cũng không tiện lắm.
Tan tầm, một mình cô đi siêu thị, đến khu rau dưa cô chọn rất nhiều loại rau củ ném vào xe đẩy, đợi đến lúc chọn xong mới phát hiện những thứ cô chọn đều là những thứ mà anh và Đại Bạch thích.
Cô mỉm cười, trước kia cô không ăn cần tây, hiện tại lại chọn rất nhiều.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, thứ anh thích cho dù cô không thích cũng sẽ từ từ thích.
Nghĩ đến anh, lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Ngẩng đầu lên nhìn bột mì trên kệ hàng, cô tính làm bánh mì nướng cho anh và con trai vào dịp giáng sinh.
Gói bột mì đặt ở trên cao, Hạ Tinh Thần không với tới, cô kiễng mũi chân lên.
Nhưng mà đầu ngón tay cô còn chưa chạm tới gói bột mì thì bóng dáng cao lớn phía sau đã kề sát lại gần.
Túi bột mì được một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng dễ dàng lấy xuống.
Thân hình cô nhỏ nhắn xinh xắn, rơi vào lồng ngực to dày của người đàn ông.
Hơi thở này quá quen thuộc, quen đến nỗi không cần quay đầu lại cô cũng biết người tới là ai.
Xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc vẫn đeo khẩu trang như trước, chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhưng mà chỉ như vậy, khoảng cách gần như thế, bốn mắt nhìn nhau vẫn làm cho trái tim cô đập loạn nhịp.
Trong siêu thị, có nhiều người đi tới đi lui, chỉ một cái chớp mắt, trong mắt cô dường như chỉ còn sự tồn tại của một mình anh mà thôi.
“Sao anh lại tới đây?” Cô cảm thấy rất bất ngờ.
Bạch Dạ Kình không trả lời cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Hạ Tinh Thần bị anh nhìn đến mức cảm thấy khó hiểu, không đợi cô lấy lại tinh thần thì anh đột nhiên gỡ khẩu trang xuống, lúc cô đang kinh ngạc thì nụ hôn của anh lại đột nhiên rơi xuống.
Cô hoàn toàn ngây người, đầu óc trống rỗng.
Nụ hôn của anh không hề cố kỵ, giống như chẳng thèm quan tâm đây là chỗ nào, cũng chẳng quan tâm thân phận của mình, chỉ là cấp bách bày tỏ tình cảm nồng nhiệt trong lòng.
Hạ Tinh Thần vẫn luôn không có cách nào chống đỡ lại nụ hôn của anh, rất nhanh trong đầu hỗn loạn, cả người lùi ra sau, bị bóng dáng cao lớn của anh bao trùm áp sát vào giá hàng.
“Khụ, khụ!” Đột nhiên có tiếng ho khan vang lên, ngay sau đó có một bà cụ cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng to gan, ở nơi như vậy còn yêu đương, cũng phải xem đây là nơi nào chứ.”
Bên kia, những vị khách khác cũng không nhịn được cười ra tiếng, hiển nhiên là bà cụ đã nói lên tiếng lòng của bọn họ.
Quẫn bách.
Lúc này cả hai người tỉnh táo hơn, da mặt Hạ Tinh Thần mỏng, khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể ngay tức khắc kiếm một cái hang mà chui vào.
Cô vươn tay đẩy bả vai anh mới đẩy anh ra được một chút.
Đôi mắt thâm trầm của anh sáng quắc nhìn cô, đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, giống như một vòng xoáy sâu thẳm, cô vừa nhìn đã trầm mê vào trong đó không thể nào thoát ra được.
Hô hấp hơi nặng nề, bên cạnh có mộ bà cụ đang nhìn cô, bà ấy cầm giỏ hàng vừa lắc đầu nhìn cô.
Cô cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn người ta, sửa sang lại cho mình một chút rồi nhanh chóng đeo khẩu trang cho người đàn ông.
“Nhanh đi thôi, mất mặt chết đi được.” Cô ảo não thì thầm, nắm tay người đàn ông rời đi, ngay cả xe đẩy cũng quên mất.
Huhu.
Ngược lại anh lại không thèm để ý! Đeo khẩu trang lại, làm như không có chuyện gì xảy ra cả, mà cô lại cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được.
“Xe đẩy.” Bạch Dạ Kình kéo cô trở lại, đẩy xe đẩy tới.
So với cô thì anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Hạ Tinh Thần cảm thấy ánh mắt của bà cụ vẫn đang nhìn bọn họ, không, vừa rồi ánh mắt của những vị khách mua hàng cũng đều đặt trên người bọn họ.
Quả thực cô cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng.
Cuối cùng dứt