Hạ Tinh Thần nắm chặt tay Trì Vị Ương: “Cậu suy nghĩ cho kĩ! Lúc đó, lúc mang thai Đại Bạch, phản ứng đầu tiên cũng muốn bỏ đứa bé đi, nhưng sau đó, sau khi thằng bé được sinh ra, tớ thật sự cảm thấy may mắn vì lúc đó đã giữ nó lại.”
“Nhưng mà mấy năm qua cậu cũng chịu không ít lời chỉ trích, trong lòng cậu rõ ràng nhất mà.
Hơn nữa Đại Bạch của cậu còn có ba.
Mà con của mình, mãi mãi không thể nào có ba.
Mình không thể tàn nhẫn với nó như vậy được.”
Đúng thế.
Tình huống hoàn toàn khác nhau.
Cô dựa vào đâu mà khuyên cơ chứ?
“Nếu cậu đã quyết định vậy tớ đi nhận đơn phẫu thuật giúp cậu, thuận tiện đóng phí cho cậu.
Cậu ở đây đợi tớ một lát.”
Hạ Tinh Thần thở dài, đứng dậy đi tới quầy đóng tiền.
Ở trong thang máy chen chúc nhau, ngược lại thang máy VIP lại trống không.
Hạ Tinh Thần sợ Trì Vị Ương đợi lâu cho nên đi thẳng tới thang máy vip.
May mà lần trước khi mẹ nằm viện, nhờ phúc của Bạch Dạ Kình và Phó Dật Trần, cô có thẻ vip.
Cô cầm thẻ quẹt một cái, thang máy đi thẳng xuống lầu một.
Dọc đường đi Hạ Tinh Thần suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cô có nên nói với Phó Dật Trần hay không.
Lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của anh ta, suýt chút nữa thì nhấn xuống nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Vị Ương muốn giấu anh ta bỏ đi đứa bé, hiện tại nếu cô gọi cuộc điện thoại này thì lại gây thêm rắc rối rồi.
Lúc đang xoắn xuýt thì một tiếng ting vang lên, thang máy đã tới nơi.
Cửa từ từ mở ra, Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa.
Muộn một chút thì đến giờ trưa mất rồi, đến buổi chiều lại phải xếp hàng lần nữa.
Nóng vội quá cho nên cô đành phải chạy, lúc đi qua sảnh vip, vừa muốn chạy tới quầy đóng tiền.
Kết quả vì quá vội cho nên không chú ý mà đụng vào một cái bục.
Cả người lảo đảo, đứng không vững, trực tiếp đụng vào người ta.
“Ôi chao ôi! Làm cái gì đấy! Đang yên đang lành đi đường cũng không ổn nữa.”
Hạ Tinh Thần vừa đứng vững thì nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Cô giật mình, dưới chân suýt chút nữa lại đứng không vững.
Giọng nói này…
Là Bạch lão tiên sinh.
Thật đúng là…
Gặp phải ai không gặp là phải gặp ông ấy.
“Thật xin lỗi ạ.” Hạ Tinh Thần nhanh chóng giải thích.
Vốn lão gia tử cũng có ấn tượng tệ với cô, lúc này cô lỗ mãng như vậy cũng không phải là ấn tượng gì hay ho.
Nhưng trước mắt cô không còn cách nào khác: “Thật xin lỗi, là con gấp quá mới không chú ý mà gấp phải đồ vật.”
“Nói xin lỗi với tôi thì có ích gì chứ? Đụng vào cũng không phải tôi.” Bạch lão gia nhìn cô, sắc mặt vẫn không dịu đi, ngược lại là trừng mắt dựng râu.
Mà Bạch Thanh Nhượng ở bên cạnh, vì muốn đảm bảo sức khỏe thân thể sau khi ra tù cho nên hôm nay mới tới kiểm tra toàn thân, không nghĩ vừa vào cửa cả người bị đụng suýt chút nữa thì ngã.
Vừa đứng vững thân thể nhìn lên lại thấy một cô gái trẻ chân thành xin lỗi giải thích với ông: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là tôi quá hấp tấp rồi.”
“Không sao, người trẻ tuổi hấp tấp mới tốt.” Bạch Thanh Nhượng vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ, gương mặt vẫn nở nụ cười.
“Tiên sinh sao? Cô cái đứa bé này sao lại không lễ phép như vậy chứ?” Bạch Thanh Nhượng không tức giận nhưng mà Bạch lão gia lại nổi giận.
Hạ Tinh Thần quẫn bách, bản thân đã xin lỗi rồi sao còn bị nói là không lễ phép chứ?
Được rồi, cô chỉ có thể nhận định là ông ấy đang muốn gây khó dễ cho cô.
“Lão tiên sinh, nếu ngài…”
“Cô thử gọi tôi là lão tiên sinh lần nữa thử xem?” Bạch lão gia trừng mắt, đúng là có chút dọa người.
Hạ Tinh Thần lạnh cả người, trong lòng vừa ủy khuất vừa buồn bực.
Nhưng mà đụng vào người bên cạnh, không xảy ra chuyện gì nhưng sao cô lại như phạm vào tội lớn vậy?
Cô cắn môi: “Nếu ngài không thích nghe thì con không gọi nữa.
Vừa rồi là con đụng phải vị tiên sinh này, đã thật lòng nói