Nghe anh nói thế, Hạ Tinh Thần cũng không nói gì thêm, cô không biết mình bị làm sao, tóm lại trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Nhưng mà gả cho anh rõ ràng là chuyện tốt, hơn nữa không phải trong lòng cô vẫn luôn mong chờ ngày đó sao?
Dù sao đời này cô cũng chỉ có người đàn ông này, cho nên cô không ngại quyết đoán một chút, năm năm trước hay năm năm sau thì có gì khác chứ?
Cô nghĩ như vậy, bất an trong lòng mới biến mất.
Theo đó cũng mong chờ thứ bảy tới.
Buổi tối.
Bạch Dạ Kình ăn cơm tối trong căn phòng nhỏ cô thuê, ngoại trừ bọn họ còn có Trì Vị Ương.
Trì Vị Ương không sôi động như trước, cũng không nói nhiều, im lặng ngồi ăn cơm, khiến người ta không chú ý tới.
Ăn cơm tối xong, Hạ Tinh Thần tiễn anh ra về.
Trong thang máy, anh ôm cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Theo anh trở về đi.”
Cô lắc đầu: “Anh cũng thấy đấy, Vị Ương ở trên lầu, gần đây em cần ở cạnh cậu ấy nhiều hơn, tâm trạng của cậu ấy không tốt lắm.”
Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng cầu, dù sao thì…
“Qua thứ bảy, dù em có lấy cớ gì cũng không được ở lại đây.” Qua thứ bảy, cô là nữ chủ nhân chân chính của phủ Tổng thống, đến lúc đó cô muốn từ chối cũng không được.
Hạ Tinh Thần gật đầu: “Em biết mà.
Thứ bảy lại chuyển đến là được mà.”
Sau khi trở lại, Hạ Tinh Thần ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gọi điện thoại cho mẹ.
Thẩm Mẫn nghe nói bọn họ muốn kết hôn, ngược lại cực kì vui vẻ.
“Vậy thứ bảy mẹ cũng qua đó một chuyến để làm người chứng hôn cho các con.”
“Cũng được ạ, vừa lúc mẹ cũng phải kiểm tra lại thân thể.”
“Con kết hôn xong thì cũng thực sự trưởng thành rồi.
Sau này con và Dạ Kình ở cùng nhau, hai người cần phải cảm thông đối phương nhiều hơn.
Nó bận rộn nhiều việc, cũng đừng nhỏ nhen chấp vặt với nó, mẹ biết nó thật lòng với con.”
Thẩm Mẫn cẩn thận dặn dò con gái, nháy mắt con gái phải lập gia đình, đáy lòng vẫn kích động khó mà bình phục.
“Những gì mẹ nói con đều nhớ cả.” Cô và Thẩm Mẫn cũng không nói gì nữa, cúp máy, đến phòng bếp dọn dẹp.
Mà đêm đó, Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương chung gối mà ngủ, lại không biết mở miệng thế nào để nói cho cô ấy biết chuyện cô và Dạ Kình kết hôn.
Từ khi Phó Dật Trần và cô ấy tách ra, cảm xúc của cô ấy vẫn như thế, đến nay vẫn chưa hồi phục lại.
Thời gian chưa tới một tháng cả người đã gầy một vòng rồi.
Hạ Tinh Thần sốt ruột, nhưng mà vẫn chỉ có thể hữu tâm vô lực, loại tâm bệnh này chỉ có tâm dược mới có thể chữa được.
Sáng hôm sau.
Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại thì Trì Vị Ương đã không còn trên giường.
“Vị Ương.” Cô đứng lên, mơ màng cầm dây buộc tóc bên cạnh.
Vừa chuẩn bị đi vào toilet rửa mặt, còn chưa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nôn khan ở bên trong.
“Cậu không sao chứ?” Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trì Vị Ương đang úp mặt vào bồn cầu nôn chẳng biết trời đất gì nữa.
Hạ Tinh Thần sợ dạ dày cô có vấn đề: “Không phải tối hôm qua ăn thức ăn gì quá hạn đấy chứ? Nhưng hôm qua đồ ăn tớ mua đều tươi mới cả mà.”
Lúc trước có lúc Đại Bạch ăn chân gà bị nôn mửa, Hạ Tinh Thần đối với chuyện đồ ăn không hề dám qua loa.
Trì Vị Ương yếu ớt không nói được câu nào, chỉ khoát tay.
Rất lâu sau mới đứng lên, rời khỏi bồn cầu, rửa tay, gương mặt tái nhợt.
“Tớ đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra dạ dày, cậu đã nôn thành như vậy, chắc chắn là có vấn đề gì rồi.” Hạ Tinh Thần xoay người muốn về phòng thay quần áo thì bị Trì Vị Ương giữ lại, cô dừng chân quay đầu nhìn cô ấy.
Chỉ thấy trong mắt cô mờ mịt, hô hấp yếu ớt.
“Tinh Thần, cậu cùng tớ tới phòng phụ khoa đi.”
Lời nói của Trì Vị Ương khiến cho Hạ Tinh Thần