Da đầu Hạ Tinh Thần tê dại.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao vừa rồi mình chọc giận lão phu nhân rồi, và cũng biết tại sao lão phu nhân lại nhìn nhẫn của mình như vậy rồi.
Lão phu nhân nghe ông cụ hét lên một tiếng, ngừng một lát, cuối cùng bà ấy cười híp mắt cúp điện thoại.
Không biết ông cụ đã nói gì mà lúc này tâm trạng của lão phu nhân đã lập tức tốt lên, bà ấy quay mặt sang nói chuyện với Hạ Tinh Thần, khôi phục vẻ hòa nhã trước đó.
“Tối nay có đi đâu ăn cơm không?” Lão phu nhân hỏi.
“Con về tự nấu, tùy tiện ăn một chút là được.”
“Nếu không có hẹn, vậy đi Chung Sơn đi.
Không phải con còn chưa gặp chú của nó sao? Đúng lúc mọi người đều đến, đi cùng bác gặp mặt đi.”
Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng thật ra hôm qua từng nhìn thấy rồi.
Hạ Tinh Thần nhớ đến Vị Ương, cô nói: “Phu nhân, hôm nay con…”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, đi cùng bác.
Xe của con để ở đây, bác sẽ cho tài xế đến lái xe con về.”
Lời lão phu nhân nói chẳng khác nào thánh chỉ.
Người một nhà, mỗi người đều như vậy, không nói hai lời.
Đến khi cô phục hồi lại tinh thần đã bị lão phu nhân kéo đi.
Tài xế lái xe dừng ở trước mặt.
Trên đường, Hạ Tinh Thần nhớ đến Bạch Dạ Kình đã từng dặn cô khoảng thời gian này không được đến nhà cũ Chung Sơn, nhưng đã lên xe, cô từ chối thế nào được, đành phải làm trái ý anh thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với ông cụ, trong lòng Hạ Tinh Thần ít nhiều gì vẫn có chút sợ hãi.
Đến nhà cũ Chung Sơn, thời gian còn sớm.
Hạ Tinh Thần đi theo lão phu nhân vào cửa, lão phu nhân hỏi: “Lão tiên sinh đâu?”
“Lão tiên sinh đã từ bệnh viện về rồi, lúc này đang ở trong thư phòng ạ.”
“Lúc ông ấy trở về, có mang theo thứ gì không?” Lão phu nhân hỏi, mắt nhìn khắp nơi.
“Có ạ.
Lão phu nhân chờ một chút, tôi đi lấy cho lão phu nhân.” Người giúp việc nói xong thì đi lấy một hộp quà tinh xảo.
Lão phu nhân vừa nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ.
Là một hộp gấm, bà ấy mở hộp gấm ra, một đôi nhẫn bất ngờ xuất hiện.
Bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu được tại sao vừa rồi sau khi cúp điện thoại của ông cụ, lão phu nhân lại vui vẻ như vậy.
Thì ra là vậy.
“Tinh Thần, con mau đến xem.” Lão phu nhân giống như một đứa bé, bận bịu khoe khoang, bà ấy cười híp mắt, trong mắt còn có mấy phần đắc ý: “Mắt của lão gia rất tốt.”
“Đúng vậy ạ.
Mắt của lão tiên sinh tốt thật.” Hạ Tinh Thần vội vàng đáp lại.
“Đừng thấy chiếc nhẫn này không có kim cương lớn như của con, lão gia biết bác chỉ thích đơn giản khiêm tốn thôi.”
Thật sự thích đơn giản khiêm tốn sao?
Vừa rồi thử quần áo, cô đã nhìn ra, lão phu nhân cũng là một người theo phong trào, quần áo đều rất hiện đại, khiêm tốn đơn giản tuyệt đối không phải phong cách của bà ấy.
Nhưng dĩ nhiên Hạ Tinh Thần không vạch trần, cô chỉ gật đầu: “Dạ, lão tiên sinh biết được sở thích của bác, đương nhiên chọn được thứ tốt nhất.”
“Thật sự không nhìn ra, mắt nhìn của lão gia tốt như vậy.”
Đây gọi là trong mắt người tình hóa Tây Thi.
Lão phu nhân vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, chính là yêu thích không buông tay.
Đeo rồi tháo, tháo rồi đeo, còn vui vẻ hỏi Hạ Tinh Thần đẹp hay không.
“Đúng rồi, lo chiếc nhẫn mà quên mất.” Lão phu nhân đeo nhẫn vào, lúc này lão phu nhân mới nhớ đến chuyện chính, bà ấy lấy mấy cái túi từ trong một đống túi quần áo vừa mua ra: “Đây là quần áo mua cho chú Hai, con cầm đi cho chú ấy thử, xem có vừa người không.”
“Con đi sao ạ?” Hạ Tinh Thần chỉ tay vào mình.
Lão phu nhân mất hứng: “Không tình nguyện sao? Chẳng lẽ để cho lão