Ông ấy chậm rãi bước đến, lật quyển sách ra.
Lật vài tờ, ánh mắt càng sâu lắng, đầy ưu tư, Hạ Tinh Thần thấy vậy, cũng cảm thấy tiếc cho bọn họ.
“Đáng tiếc… Thời gian qua quá lâu, đến cuối cùng, lại không giữ được.”
Ông ấy lầm bầm, đã từng ở trong mộng cũng nghĩ, không dám quên chi tiết, hơn hai mươi năm trôi qua, cuối cùng trong đầu lại dần dần trống rỗng.
Hạ Tinh Thần nhìn bộ dáng này của Bạch Thanh Nhượng, cô không đành lòng, nói: “Bây giờ chú đã được tự do, sau này có thể gặp lại phu nhân Lan Đình.
Có lẽ, phu nhân cũng đang nhớ chú.”
Bạch Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn cô: “Con biết đây là Lan Đình?”
“Phu nhân so với lúc còn trẻ cũng không thay đổi nhiều, cho nên vừa nhìn con đã lập tức nhận ra được.
Lúc trước phu nhân đến, con và phu nhân từng đi ăn chung, xem như rất có duyên.”
“Bà ấy và con đi ăn chung sao?” Ông hai Bạch nghe vậy thì có chút kích động, thậm chí còn có dáng vẻ hâm mộ, tay cầm cây gậy siết chặt hơn.
Một giây sau, như nhớ đến cái gì đó, ông ấy giơ tay sờ tóc mai của mình, ánh mắt trầm xuống, xúc động lắc đầu: “Bà ấy vẫn xinh đẹp như trước, còn chú thì đã già rồi.”
Trong lời nói tràn đầy sự đau lòng và thê lương, Hạ Tinh Thần nhất thời không biết nên nói gì để an ủi.
Cô đành phải nói nguyên nhân mình đến: “Đúng rồi, chú, lão phu nhân muốn con đem quần áo đến cho chú, để chú thử xem có vừa người không.”
“Chị ấy thật có lòng.” Bạch Thanh Nhượng đặt sách vẽ xuống, hồi phục tinh thần: “Thử thì không cần.
Chị ấy luôn rất hiểu chú, chị ấy mua, không có gì không thể mặc.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Tinh Thần nhìn hoa cỏ xung quanh, cô hỏi: “Chú thích hoa sao? Con thấy bên ngoài trồng rất nhiều hoa cỏ.”
“Cũng không hẳn.
Những hoa đó đều do ba Dạ Kình mang hạt giống từ nước ngoài về.
Cả vườn sau nhà đều là hoa, nếu con không có chuyện gì khác thì đi xem với chú đi.” Ông hai Bạch nói đến đây, ánh mắt lại vô cùng trong trẻo.
Vì mẹ là nhà nghiên cứu thực vật cho nên Hạ Tinh Thần rất hứng thú với hoa cỏ, cô muốn chụp hình lại gửi cho mẹ xem, hơn nữa ông hai Bạch đã mời, cô cũng không nỡ lòng từ chối một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, e là ngày thường cũng không có ai nói chuyện, mỗi lần nhớ đến đó, trong lòng cô đều cảm thấy có chút thương hại, cho nên, đương nhiên muốn đi cùng ông ấy.
Bên kia.
Lão phu nhân lên lầu nói chuyện với ông cụ, nhìn thấy thấy chiếc nhẫn trên tay ông ấy, lão phu nhân lại vui vẻ đi xuống.
“Phu nhân, bữa ăn tối chuẩn bị mấy người ạ? Cô chủ và ngài tổng thống có về không ạ?” Bà ấy vừa đi xuống, thím Lâm đã đi đến hỏi.
“Để tôi gọi hỏi thử.” Lão phu nhân ngồi trong phòng, cầm điện thoại gọi đi.
Reo mấy tiếng, điện thoại mới được kết nối.
“Mẹ.”
“Bận không?” Lão phu nhân hỏi.
Bên kia Bạch Dạ Kình còn truyền đến tiếng lật văn kiện: “Dạ, công việc rất nhiều.”
“Bận rộn đi nữa cũng phải ăn tối.
Con về Chung Sơn đi, dẫn theo cháu trai bảo bối của mẹ.” Lão phu nhân không thể rời xa cháu trai.
“Tối nay con không về.” Bạch Dạ Kình nói: “Tối nay còn có lịch trình khác, về Chung Sơn, con sợ không kịp.”
Lão phu nhân cũng không miễn cưỡng, biết anh bận rộn nên chỉ nói: “Nếu con bận, mẹ cũng không bắt buộc con.
Đúng rồi, mẹ thấy chiếc nhẫn của con mua cho Tinh Thần rồi.”
Lão phu nhân cố ý ganh tỵ nói: “Hừ, chỉ biết xem vợ như bảo bối, chưa từng thấy con mua gì cho mẹ, lần sau nếu không mua quà cho mẹ, đừng trở về nữa.”
Bạch Dạ Kình vừa định nói chiếc nhẫn kia