“Tinh Thần, con vẫn luôn là người hiểu chuyện.
Thật ra thì trong lòng con cũng hiểu rất rõ rằng… con và cậu ta sẽ không có tương lai.”
Hạ Tinh Thần cắn môi, không nói lời nào.
Buông mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ lúc này tuyết càng rơi càng dày đặc, cảnh trời trắng xóa bào chùm lên hết cả thành phố, khiến cho đêm tối vốn ảm đạm kia cũng trở nên bừng sáng.
Ánh sáng ấy chói đến mức khiến cho mắt cô đau đáu đau.
Cả trí óc cô đều là những lời mà Lý Minh đã nói trước đó văng vẳng vang bên tai, những lời ấy như dây thép kéo lấy thần kinh cô.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Thẩm Mẫn ở bên kia tiếp tục lên tiếng: “Khi xưa, khi con chưa cưới đã mang thai, bao nhiêu năm nay trong lòng con ít nhiều gì cũng đã lĩnh hội được những lời chê cười và ánh mắt xem thường ấy.
Sau này, nếu như con cứ nằng nặc muốn ở bên Dạ Kình, thì chỉ sợ rằng cái cảm giác ấy, sẽ càng khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần so với trước kia.”
Bàn tay cầm điện thoại di động của Hạ Tinh Thần hơi run rẩy, tiếp theo đó, điện thoại di động đã bị lấy khỏi tay cô.
Cô quay người qua, chỉ thấy Bạch Dạ Kình đã cầm điện thoại ghé sát vào bên tai của mình.
“Cô Thẩm, đã không còn sớm nữa, cô nghỉ sớm đi.
Lần sau, cháu và Tinh Thần sẽ đến thăm cô.”
Dứt lời, anh cũng không để ý Thẩm Mẫn bên kia có muốn nói gì thêm hay không, liền thằng thừng cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần gần như rúc vào trong ngực anh ngay lập tức, hai tay ôm lấy eo anh.
Anh một ôm lấy cô, một tay vứt điện thoại cho Thụy Cương đang đứng ở bên cạnh, rồi phất tay ra hiệu cho anh ta lui ra ngoài.
“Bà Bạch, sau này khi nào muốn liên lạc với người bên ngoài, thì xin hãy phải xin phép anh trước đã.”
Tiếng “bà Bạch” ấy dường như anh đã gọi quen miệng, nên bây giờ nghe đã tự nhiên hơn trước rồi.
nhưng vào giờ phút này, khi âm thanh ấy lọt vào tai Hạ Tinh Thần, thì dường như lại thêm đôi phần khổ sở.
“Sao anh không nằm xuống đi, vết thương còn đau không?”
“Tối nay là một buổi tối rất quan trọng, nếu đi nằm sớm như vậy, không phải là rất đáng tiếc hay sao?”
Quan trọng!
Hạ Tinh Thần cười khổ sở.
Đúng thật là quan trọng.
Nhưng mà, với cô thì cả ngày hôm nay, càng giống như là một cơn ác mộng hơn.
Cô thà đi ngủ sớm hơn, rồi khi tỉnh lại, thì có thể xem như là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Dạ Kình dắt tay cô, đi vào phòng ngủ chính.
Anh đi tới tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang đỏ, thuần thục mở nắp chai, sau đó, ưu nhã rót hai ly rượu, rồi đưa một ly tới trước mặt cô.
Hạ Tinh Thần nhìn anh một cách khó hiểu.
“Tối nay, chúng ta nên ăn mừng.” Anh đưa ly rượu vào trong tay của cô.
“Ăn mừng chúng ta kết hôn không thành công sao.” Hạ Tinh Thần hơi sượng, lại khá bất lực.
Thật đúng là tìm niềm vui trong sự đau khổ.
“Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, không đáng để chúc mừng sao” Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, gương mặt khôi ngô ấy tiến lại gần hơn, hai mắt sáng ngời nhìn vào mắt cô: “Trận đòn ấy của ông cụ anh cũng đã nhận rồi, đâu thể nào ăn đòn uổng công thế được.
Tối nay, đêm tân hôn, em phải bù đắp cho anh thật tốt nhé.”
Trong chớp mắt, hốc mắt của Hạ Tinh Thần đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng manh.
Nhưng cô lại có thấy dở khóc dở cười, cô nhẹ nhàng đẩy anh: “Anh có biết ngượng không vậy, bây giờ đã là lúc nào rồi, mà sao trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện này thế.
Vả lại, bây giờ anh bị thương thành ra thế này rồi, còn có thể động phòng được sao?”
“Dám nghi ngờ năng lực của đàn ông về phương diện này, xem ra lá gan của em cũng lớn đấy.
Nếu em đã không muốn ăn mừng, vậy chúng ta dứt khoát trực tiếp động phòng là được.” Bạch Dạ Kình nhấc mày một cách nguy hiểm, dáng vẻ đó thật sự đẹp vô cùng.
Vừa nói, anh vừa lấy ly rượu trong tay cô xuống.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình thật sự đã bị anh đầu độc mất rồi.
Nhưng mà cô không dám thật sự động phòng với anh.
Tối nay, cô vừa không có tâm trạng, cũng lại vừa lo lắng cho vết thương sau lưng anh, mấy vết thương trầy da sứt thịt kia không phải là trò đùa.
Nếu như thật sự động phòng, thì chỉ sợ cuối cùng sẽ biến thành cuộc chiến đẫm máu.
“Em tin anh, được chưa?” Hạ Tinh Thần cầm ly rượu lên, tránh né cánh tay không có ý tốt đó của anh, nói.”Chúng ta ăn mừng đi, anh đừng