Năm sau, bọn họ còn có hôn lễ sao?
Chỉ mới đăng ký kết hôn thôi, mà đã xảy ra một mớ hỗn độn như vậy rồi.
Bây giờ, cô có thể tưởng tượng ra được, nếu thật sự tổ chức hôn lễ, thì sẽ ghê gớm đến mức nào.
Đến lúc đó, với cương vị là Tổng thống của một nước, thì anh phải xử lý như thế nào?
Trong đầu của Hạ Tinh Thần xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ này.
Bạch Dạ Kình nắm nhẹ cằm của cô, nâng mặt cô lên, trong đôi mắt sâu thẳm của anh, mang theo một chút ảm đạm: “Bà Bạch, anh để em suy nghĩ thật kỹ về hôn lễ, dường như em rất không nghe lời.”
Hạ Tinh Thần cố gượng cười với anh, nằm dài trên vai anh: “Em chỉ là…rất lo lắng cho anh…”
Bờ môi mỏng của anh mím chặt, không lên tiếng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
“Em không sợ những lời chê cười phỉ nhổ ở ngoài kia, đối với bọn họ mà nói, em chỉ là một người bình thường không đáng quan tâm…” Hơn nữa, những điều phải chịu đựng cũng đã chịu đựng rồi.
Chỉ là: “Em sợ bọn họ sẽ viết vớ vẩn về anh, sợ bọn họ sẽ vấy bẩn danh tiếng của anh, sợ bọn họ sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt và ác độc để làm tổn thương anh.”
Bạch Dạ Kình nghe xong, cảm giác ấm áp lướt nhẹ qua tim.
Anh không có lo lắng như cô, trái lại anh còn bật cười ra tiếng.
Hạ Tinh Thần tức giận đến mức từ trong lòng anh ngẩng đầu lên trừng anh: “Anh còn cười nổi sao?”
Điều quan trọng là lúc người đàn ông này cười lên, thì đúng là đẹp chết người mà.
“Nếu như không xảy ra chuyện này, thì anh còn không biết, thì ra bà Bạch quan tâm anh đến như vậy.
Hửm?”
Hạ Tinh Thần phát cáu, đánh anh một cái: “Ai quan tâm anh! ai muốn quan tâm anh chứ! Đúng là uổng công em lo lắng cho anh, lửa đã cháy tới nơi rồi, mà anh còn bình chân như vại.”
“Sợ cái gì, bây giờ mới chỉ có các trưởng bối biết mà thôi, đâu phải là cả thế giới đều biết.” Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô, đặt lên trên bờ vai: “Chỉ dựa vào ba người kia, mà có thể ăn thịt chúng ta không bằng?”
“Có thể chứ! Anh không thấy dáng vẻ của lão gia ngày hôm nay sao, thật sự có thể xé anh ra ăn đó.” Nhớ tới vẻ mặt hung tợn của lão gia, đến bây giờ cô vẫn còn sợ.
Bạch Dạ Kình cười ác ý: “Bọn họ không thể nào ăn được chúng ta, nhưng mà…anh lại có thể ăn em đấy.”
Người đàn ông này thật là!
Hạ Tinh Thần vừa xấu hổ lại vừa giận.
Còn muốn nói điều gì đó, thì đôi môi mềm mại đã bị anh che lấp.
Cô muốn cựa quậy, hai tay đã bị anh giữ chặt rồi bắt chéo ra sau lưng, anh khẽ híp mắt, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn cô: “Bà Bạch, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, thời khắc này, chúng ta nên nói ít, làm nhiều...”
“Anh…giở trò lưu manh.” Cô hờn dỗi, mặt ửng đỏ lên.
“Là giở trò lưu manh hợp pháp.”
“Hợp pháp ở chỗ nào?” Hạ Tinh Thần thở hổn hển nói: “Chúng ta còn chưa ký tên đâu, điều này đồng nghĩa việc…em chưa gả cho anh...”
“Vậy anh cũng chỉ có thể biểu hiện thật tốt để em chấp nhận gả cho anh mới được, em cảm thấy thế nào, bà Bạch.”
Cả người Hạ Tinh Thần bị bế lên, ném lên giường.
Cô vừa mới nhổm dậy, thì đã bị thân hình thon dài hoàn mỹ của anh đè xuống lần nữa.
Lúc anh “giở trò lưu manh”, thì Hạ Tinh Thần hoàn toàn chịu không nổi, thông thường cũng chỉ có thể để mặc cho anh càn rỡ.
Chẳng qua là…
“Trên lưng của anh đang bị thương, không được phép quá sức.
“
“Vậy chỉ đành làm ơn bà Bạch, đừng nên quá quyến rũ.”
“…”
Hạ Tinh Thần dứt khoát không thèm dài dòng với anh nữa.
Dù sao, bất kể lúc nào thì cô cũng đều nói không lại anh.
“Đại Bảo, Tiểu Bạch, bài tập của con đã làm xong rồi.”
Ngay tại lúc hai người đang dầu sôi lửa bỏng, thì đột nhiên có một giọng nói non nớt của trẻ con từ bên ngoài truyền tới.
Hạ Tinh Thần kinh ngạc, kéo lý trí trở về, đầu óc đã trở nên tỉnh táo hơn, nhìn người đàn ông đang tình loạn ý mê ở trên người, cô thở hổn hển hỏi: “Anh đã khóa cửa chưa?”
“Chết tiệt!”
Bạch Dạ Kình chửi thầm một tiếng, Hạ Tinh Thần lập tức hiểu ra.
Cả người chợt lạnh, định rời khỏi người anh, thế nhưng anh lại không chịu buông tay.
Kết thúc vào lúc này, sẽ chết người đó!
Giọng nói non nớt của Hạ Đại