Bạch Dạ Kình mệt mỏi nên đuổi toàn bộ người giúp việc ra ngoài, một mình ngồi đại sảnh.
Không còn ai khác ở đó, lúc này trên khuôn mặt anh hiện lên sự mệt mỏi.
Hạ Tinh Thần nhìn anh từ trên xuống dưới, có chút đau lòng.
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô lặng lẽ xuống tầng, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
…
“Uống chút nước đi.”
Anh đang dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào tai anh.
Đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn của cô.
Một ly nước ấm được đặt vào lòng bàn tay anh.
Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng lan vào sâu trong lòng.
“Hôm nay anh uống thuốc chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Rồi.
Bác sĩ Phó đã xem qua rồi.”
“Anh…Không sao đấy chứ?” Cô cúi đầu nhìn vết thương của anh.
Bạch Dạ Kình gật nhẹ đầu, xem như đó là câu trả lời.
Anh uống một ngụm nước, Hạ Tinh Thần do dự nói tiếp: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi anh về để nói với anh một tiếng cảm ơn.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô từ phía dưới: “Chuyện gì?”
Hạ Tinh Thần vừa định nói thì điện thoại trong túi áo ngủ bất ngờ reo lên.
Cô lấy ra nhìn qua, không ngờ được.
Thế mà lại là Dư Trạch Nam.
“Tôi nghe điện thoại trước đã.” Nói qua với anh một tiếng rồi cô xoay người đi sang chỗ khác, ấn nghe và đưa lên tai.
“Sao hôm nay lại gọi muộn vậy?”
“Không ngủ được, nhớ em chứ sao.” Giọng điệu Dư Trạch Nam vẫn xuề xoà như vậy.
Hạ Tinh Thần lại cảm thấy buồn cười: “Anh bớt đi.”
“Tôi đoán là hiện tại em đang vô cùng vui vẻ.
Cho nên bây giờ chắc chắn em cũng không ngủ được.”
“Sao anh biết tôi đang vui?”
“Bổn thiếu gia không chỉ biết rõ em đang rất vui mà còn biết vì sao em vui nữa.”
“Thật sao? Vậy anh nói thử xem, vì sao tôi lại vui vẻ như vậy?” Hạ Tinh Thần không tin anh ta thần thông quảng đại như vậy.
“Công việc đã làm xong chưa?” Giọng nói của anh ta mang theo vẻ rất đắc ý: “Tôi đã nói, em rất có tài năng, sớm muộn gì Bộ Ngoại giao cũng sẽ mời em trở về.”
Hạ Tinh Thần thoáng chốc bối rối.
“Làm sao anh biết rõ như thế?”
Dư Trạch Nam mỉm cười: “Em có ý gì? Đầu óc của em sẽ không ngốc đến nổi không nghĩ ra được đấy chứ?”
“Cho nên, sở dĩ tôi có thể quay về là vì anh…”
Đối phương không nói rõ chỉ “ậm ự” một tiếng.
Bây giờ Hạ Tinh Thần đã hiểu được, vô thức liếc về phía Bạch Dạ Kình.
Cho nên…
Là do bản thân tự mình đa tình sao? Cô cũng biết, làm sao anh có thể vì chút chuyện nhỏ này của mình mà làm chuyện thiên tư vậy được chứ?
Không hiểu vì sao, trong lòng lại có chút mất mát khó hiểu.
Nhưng cũng may bản thân vẫn chưa nói trọn vẹn câu “cảm ơn”.
Nếu không ở trước mặt anh, cô tự mình đa tình thì sẽ khiến bản thân trở nên rất ngốc nghếch.
Cô đau lòng mỉm cười, một lát sau mới nhớ tới chuyện quan trọng, bừng tỉnh lại, hỏi: “Nhưng rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại có khả năng giải quyết những chuyện này?”
“Cô Hạ, không phải lúc này cô nên mời tôi ăn cơm để tỏ lòng biết ơn sao?”
“Đương nhiên, chắc chắn tôi phải cảm ơn anh thật tốt.
Nhưng nếu anh là đối tượng hẹn hò của tôi thì tôi phải biết rõ anh là người nào mới đúng chứ? Lỡ như lần sau tôi cùng anh ra ngoài rồi anh đem tôi đi bán thì biết làm sao?” Hạ Tinh Thần vừa dứt câu, cả tâm trí cô đều đặt vào việc muốn biết thân phận của Dư Trạch Nam mà hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt lạnh lùng của ai đó đang phóng đến vì bốn chữ “đối tượng hẹn hò” của cô.
Có vẻ như lần hẹn hò giấu mặt trước kia thật sự rất vui.
Nên bọn họ muốn yêu đương thật sao? Hay nói đúng hơn là cô thật sự có ý định kết hôn với anh ta?
Bạch Dạ Kình căng thẳng cầm chén trà.
“Ha ha.” Dư Trạch Nam bên kia cười phá lên: “Như vậy đi, không phải là mấy ngày nữa chúng ta phải gặp mặt sao? Đợi đến lúc gặp mặt, tôi sẽ nói với em, thế nào?”
“Bà nội của tôi nói, anh là một giáo sư trung học bình thường đã ly hôn.”
“Bà nội của em đã lớn tuổi, đôi khi không biết rõ mọi chuyện cũng là bình thường.
Nhưng tôi phải nói rõ là tôi đây vẫn là một xử nam, chuyện ly hôn là hoàn toàn bịa đặt.”
Hạ Tinh Thần cười: “Đừng có mà lừa tôi.
Tôi tin anh mới là lạ.”
“Được rồi,