Mỗi một chữ nói ra đều tràn đầy sự giễu cợt, giống như gai nhọn đâm vào màng nhĩ, đâm vào trái tim Hạ Tinh Thần…
Cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt: “Theo suy nghĩ của ngài Tổng thống, tôi hợp ý kiểu đàn ông như thế nào thì mới không bị coi là tuỳ tiện, không đói khát?”
Cô mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ thê lương khiến nơi lồng ngực của anh nhói lên cảm giác khó chịu.
“Có biết bà nội tôi đã nói như thế nào khi tôi đi gặp đối tượng hẹn hò không? Bà nói với tôi, tôi không có tư cách chê bai cái này chê bai cái kia.
Đừng nói là người đã ly hôn, có con, dù là mèo hay chó chỉ cần đối phương đồng ý tôi, tôi đều phải biết ơn anh ta.
Có biết là vì sao không?”
Bạch Dạ Kình im lặng chỉ mím chặt môi chờ cô nói tiếp.
Cô hít thật sâu, trên mặt còn nở nụ cười nhưng nụ cười ấy trong mắt anh chỉ cảm thấy chói mắt mà thôi.
“Bởi vì năm tôi mười tám tuổi chưa kết hôn mà đã có con.
Vì con của tôi đến ba của nó cũng không biết là ai.
Vì tôi là vết nhơ của cả nhà họ Hạ… Nên ngài cảm thấy, tôi không tìm một giáo sư bình thường đã ly hôn thì tôi nên tìm loại người nào đây? Với điều kiện hiện tại của tôi mà còn muốn tìm một con rồng giữa bao người sao?”
Sau khi cô nói xong, Bạch Dạ Kình nhìn ánh mắt nặng trĩu của cô.
Rất lâu sau cũng không nói gì chỉ cảm thấy trong cổ họng như có bông chặn lại, khiến anh có chút khó thở.
Anh thật sự không nghĩ đến chuyện của đứa con sẽ ảnh hưởng bao nhiêu đến cuộc đời của cô.
Hạ Tinh Thần không nói gì nữa cũng không muốn nói thêm.
Đẩy cửa phòng ngủ chuẩn bị đi vào.
Nhưng còn chừa đi được bước nào, đột nhiên cổ tay đã bị người đàn ông nắm lấy.
Cô giật mình.
Xoay người lại, người đàn ông cúi người, cả gương mặt thanh tú tiến lại gần.
Trong giây lát cô đã ngừng thở, bàn tay sau lưng siết chặt nắm tay cửa.
“Hạ Tinh Thần, cô nghe kỹ cho tôi, không được tuỳ tiện chà đạp bản thân!” Giọng điệu của Bạch Dạ Kình rất lớn và rất bá đạo.
Hơi thở của anh mang theo tính xâm lược mãnh liệt, phả lên mặt Hạ Tinh Thần: “Đàn ông đã ly hôn, có con rồi, cô phải cách thật xa bọn họ ra! Nếu để tôi biết cô thật sự qua lại với loại đàn ông này, tôi sẽ không tha cho cô! Hơn nữa, tôi có cách khiến hai người không thể ở bên nhau!”
Hạ Tinh Thần nháy mắt vài cái, lại thêm vài cái.
Người đàn ông này có phải là quá bá đạo rồi không?
Hơn nữa, anh..
Rốt cuộc dựa vào cái gì mà không cho phép cô gặp gỡ người khác? Ngay cả Đại Bạch còn không có ý kiến gì!
Cô muốn nói ra nhưng đối phương sau khi nhìn cô chằm chằm một tý, không nhìn lâu.
Bước thẳng vào phòng, một tiếng “cạch”, cánh cửa đóng sầm lại.
Hạ Tinh Thần với biểu cảm ngượng ngụng.
Chuyện này, rốt cuộc là thế nào vậy?
…
Hôm sau.
Sáng sớm.
Khi Hạ Tinh Thần vẫn còn đang dọn đồ trên tầng, trong phòng ăn chỉ có hai người Đại Bạch và Bạch Dạ Kình.
Hạ Đại Bạch cắn chiếc bánh ngọt trong tay, vừa ăn vừa nói: “Ba, ba và Hạ Đại Bảo đồng thời biến mất rồi lại cùng nhau quay về.
Có phải là… Hai người ở sau lưng con đang lặng lẽ sống cuộc sống của hai người không?”
Thằng nhóc nói một cách tinh quái.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cậu bé: “Có phải con ủng hộ cô ấy đi hẹn hò đúng không?”
“Đúng vậy đấy.” Cái đầu nhỏ của Hạ Đại Bạch giống như giã tỏi: “Ban đầu con muốn cưới Đại Bảo nhưng Đại Bảo nói là con quá nhỏ tuổi.
Ba rất là phù hợp nhưng ba lại không chịu cưới mẹ nên con đành phải cổ vũ Đại Bảo đi hẹn hò.”
Bạch Dạ Kình đặt thìa súp xuống, nhìn cậu con trai đang ngồi trên ghế trẻ em ở đối diện, hỏi một câu không đâu vào đâu: "Lần trước ba đã nói với con về cách lắp ráp súng ống, có muốn học không?”
“Muốn, đương nhiên là muốn!” Vừa nhắc đến cái này thì hai mắt thằng bé như phát ra ánh sáng: “Khi nào thì dạy cho con? Lần này không được phép lừa con đâu, không thì con sẽ giận đấy!”
Nói xong câu cuối cùng thì cậu bé nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, cánh tay trắng nõn khoanh lại trước ngực.
“Lát nữa cô ấy xuống, con phải nói với cô ấy là sau này con không