Hạ Tinh Thần vừa bực mình vừa buồn cười.
Dư Trạch Nam bày trò vô liêm sỉ lại mặt dày, về cơ bản cô không thể nào tỏ ra tức giận với anh ta.
Hạ Tinh Thần giả vờ chê bai đẩy đầu anh ta: “Ai muốn vò đầu anh, anh đi ra, đừng phiền tôi.”
Dư Trạch Nam cười nham hiểm, khoác cánh tay rắn chắc của mình lên bờ vai gầy nhỏ của cô: “Tôi biết em sẽ không cam lòng.”
“Bỏ tay ra.” Hạ Tinh Thần vỗ vào tay anh ta.
Dư Trạch Nam không những không bỏ tay ra còn liếc mắt nhìn cô: “Không được, em và Bạch Dạ Kình kia không danh chính ngôn thuận, nếu xét ở thời cổ đại thì hai người không tính là đã kết hôn.
Mấy ngày trước tôi đón phu nhân ở sân bay, phu nhân nói bà ấy đã sớm gả em cho tôi rồi.
Nếu là ở thời cổ thì bây giờ em cũng xem như một nửa là vợ tôi.”
Hạ Tinh Thần thật sự bị anh ta chọc cho sắp tức chết.
Da mặt dày, cô chưa từng thấy ai da mặt dày như Dư Trạch Nam.
“Nếu là ở cổ đại thì bây giờ anh được xem là đang có hành động khiếm nhã với phụ nữ có chồng đấy nhé.” Hạ Tinh Thần nhấn mạnh bốn chữ “phụ nữ có chồng”.
Kể cả người nào có ý định gả cô cho đối tượng nào đó mà không được cô gật đầu đồng ý thì cũng không có nghĩa lý gì.
Cô và Dạ Kình…
Cô cũng không biết tương lai của hai người bọn họ sẽ đến đâu, nhưng bất kể là đến đâu, cô cũng không cho phép người khác không tôn trọng cô mà tự tiện gả cô đi, biến cô trở thành một món vật hi sinh chính trị.
“Hai người đang làm gì đấy?”
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Hạ Tinh Thần ngẩn người ra, cô nhìn thấy Bạch Dạ Kình đứng đối diện mình, anh nhìn chằm chằm cô và Dư Trạch Nam, Lãnh Phi và Thụy Cương cũng đi theo sau.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới nhận ra sảnh khách sạn đã không còn ai khác.
“Ngài tổng thống.” Dư Trạch Nam chào hỏi hời hợt, anh ta liếc trông thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình không lên tiếng đáp lại, nhàn nhã đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm họ.
Ánh mắt anh dừng lại ở cánh tay dài của Dư Trạch Nam đang khoác lên vai Hạ Tinh Thần, từ đôi mắt kia hiện lên một vẻ thâm sâu khó lường.
Ngay sau đó, anh khẽ gật đầu với Dư Trạch Nam, rồi nhìn qua Hạ Tinh Thần, khóe môi lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Đi ra ngoài phải nói với anh một tiếng, đi, chúng ta lên trên thôi.”
Anh ngoắc tay gọi cô.
Cảnh tượng y như mộc xuân phong* hiếm có.
(*) Đắm chìm trong gió xuân, hình dung tâm tình khoái trá, thoải mái.
Ấy vậy nhưng tinh thần Hạ Tinh Thần lại đang nhảy loạn, đây tuyệt đối không phải là một biểu hiện tốt.
Cô không dám chần chừ, vội vàng đẩy tay Dư Trạch Nam ra, sau đó xoay người trợn mắt nhìn Dư Trạch Nam.
Ánh mắt này của cô có thể nói là vô cùng phẫn nộ, trong mắt Dư Trạch Nam lại như mũi dao bén nhọn, nhưng trong mắt một vài người thì lại chính là liếc mắt đưa tình.
Hạ Tinh Thần vừa quay người đã bị tay Bạch Dạ Kình ôm lấy bờ eo chiếm làm của riêng.
Nụ cười trên mặt anh vẫn không xoay chuyển, anh ôm cô, xoay người đi lên tầng trên.
“Tinh Thần.” Sau lưng, Dư Trạch Nam gọi cô.
Hai người dừng chân.
Dư Trạch Nam quơ quơ túi trong tay anh ta: “Em quên túi băng nhỏ của em này.”
“…” Hạ Tinh Thần không dám nhìn nét mặt của Bạch Dạ Kình.
Chắc chắn này là Dư Trạch Nam cố ý gọi cô như vậy, rõ ràng cô đi mua đồ nhạy cảm còn dẫn Dư Trạch Nam theo bên cạnh, điều này sẽ làm người ta nghĩ thế nào?
Dư Trạch Nam lại như không có cảm giác gì, cười hì hì đưa túi đồ đến tay Tinh Thần, ngoài miệng vẫn lầm bầm: “Mấy ngày này thân thể em mẫn cảm như vậy, coi chừng lạnh bụng.
Nếu đau bụng thì nên uống nước nóng nhiều chút.”
Sắc mặt người nào đó càng tối sầm lại, bàn tay bên eo cô cũng siết chặt hơn.
“Cậu chủ Dư, anh