Hạ Tinh Thần rời khỏi phòng làm việc của anh, cô đi thay quần áo.
Cô cảm thấy bụng hơi đau, chắc cũng sắp đến tháng rồi.
Mấy ngày nay cô ở trong khách sạn, đồ dùng hàng ngày đều được Lãnh Phi mua mang tới, nhưng mà riêng món đồ này cô không thể nhờ người khác mua được, đi ra ngoài một chút cũng tốt, huống hồ, dưới tầng còn có siêu thị nữa.
Hạ Tinh Thần cầm ví tiền và di động cho vào túi xách, chuẩn bị xuống dưới tầng, Thụy Cương thấy vậy bèn đi theo sau: “Cô Hạ định đi ra ngoài sao?”
“Anh không cần đi theo tôi đâu, tôi ra ngoài mua chút đồ rồi sẽ lên ngay!”
Dù sao cũng đang ở trong khách sạn, chắc sẽ không có người theo dõi nào đâu.
Thụy Cương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bình thường cho nên không đi theo.
Hạ Tinh Thần vào siêu thị dưới tầng, cô móc di động từ trong túi ra.
Mấy ngày nay cô đều không ra ngoài, cách ly mọi tin tức, cuộc sống chỉ còn ba người bọn họ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể không nghĩ đến chuyện huyết thống.
Hạ Tinh Thần mở điện thoại lên, lập tức nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, cô mở từng tin nhắn ra đọc, hơn phân nửa đều là tin nhắn của người lớn trong nhà, còn có mấy tin là của Dư Trạch Nam.
Chắc Dư Trạch Nam cũng vì chuyện thân thế của cô mà gọi đến, anh ta đã biết chuyện từ sớm vậy mà vẫn luôn che giấu cô, không biết là có mục đích gì.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho anh ta.
Sau đó cô nhìn lên kệ hàng siêu thị, chờ anh ta nhấc máy.
“Tôi còn tưởng rằng em bị Bạch Dạ Kình mang ra ngoài sao hỏa rồi, hóa ra vẫn ở trên trái đất!” Điện thoại vừa được kết nối, giọng Dư Trạch Nam đã vang lên sang sảng.
Hạ Tinh Thần khẽ hừ một tiếng: “Anh tìm tôi chắc không có chuyện gì tốt lành đâu nhỉ! Nói đi, rốt cuộc anh biết từ khi nào? Sao lại không nói với tôi?”
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bèn nói: “Không phải ngay từ ngày đầu tiên anh tiếp cận tôi là anh đã biết thân phận của tôi rồi chứ?”
Dư Trạch Nam không lừa gạt cô, chỉ khẽ đáp lại một chữ “ừ.”
“Thảo nào tôi lại thấy trùng hợp như vậy, dù thế nào thì trông anh cũng không thể nào là vì thích coi mắt mà tiếp cận tôi được.
Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Vì anh tôi!” Dư Trạch Nam nói thật: “Anh trai tôi muốn tôi cưới em!”
“Lại là đám cưới kiểu chính trị!” Hạ Tinh Thần không thể hiểu nổi cái thế giới của bọn họ: “Sao anh lại có thể nghe lời anh trai mình như vậy? Chẳng lẽ vì anh ta mà anh có thể bán đứng cả tình cảm của chính mình sao? Anh có thể tùy tiện kết hôn với ai cũng được à?”
Dư Trạch Nam suy nghĩ một lát: “Tôi không bán đứng tình cảm của mình!”
Vì cưới Hạ Tinh Thần cũng là mong ước của anh ta.
Dư Trạch Nam cầm chìa khóa xe, vung vẩy ngồi lên xe, vừa định nói với cô cái gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Này, bây giờ em đang ở đâu?” Dư Trạch Nam hỏi.
“Anh đừng hòng nói lảng sang chuyện khác!” Hạ Tinh Thần không trả lời câu hỏi của anh: “Nói đi, có phải anh chưa bao giờ coi tôi là bạn bè không?”
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn nghĩ cách làm sao có thể cưới được em!” Giọng điệu của Dư Trạch Nam vẫn hơi cợt nhả, anh ta đang định đi vào trong khách sạn King thì đổi hướng đến siêu thị.
Hạ Tinh Thần nói: “Vậy chắc là kế hoạch của anh thất bại rồi!”
“Sao vậy?”
Cô lấy đồ để vào trong giỏ, lại lấy thêm bọt cạo râu cho Bạch Dạ Kình, nói tiếp: “Bây giờ tôi là phụ nữ đã có chồng, anh mau tìm mục tiêu kế tiếp đi!”
Cho dù Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình vẫn chưa làm giấy đăng ký kết hôn nhưng hai người đã uống rượu giao bôi, lại vẫn luôn ở bên nhau, điều này đối với cô là đủ rồi.
Bước chân Dư Trạch Nam hơi ngừng lại, anh ta không nói