Vừa thấy bộ dáng kia của Hạ Tinh Thần, trong lòng tất cả mọi người đều càm thấy trùng xuống, bà cụ lại lo lắng: “Cháu trai bảo bối của mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên thằng bé lại ngất xỉu?”
Bạch Thanh Nhượng nhìn Lan Đình, Lan Đình cũng nhìn ông, hai người nhìn nhau không nói gì, bà đứng lên, chậm rãi đi đến bọn họ.
Lúc này Phó Dật Trần đang nói chuyện với đoàn bác sĩ, thấy bọn họ đến, cũng ngừng lại rồi đi tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình ôm Hạ Tinh Thần, trấn an vỗ nhẹ bờ lưng đang run rẩy của cô.
“Gan của cậu bé xảy ra chút vấn đề.” Phó Dật Trần mở miệng, giọng nói và sắc mặt đều nặng nề.
Bà cụ cảm thấy vô cùng khó thở, tay vịn vào ông cụ bên cạnh, đôi môi run lên, không thể nói nên lời, bà lại nghe Phó Dật Trần tiếp tục nói: “Có thể phải thay gan, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Hai chân bà cụ như nhũn ra, bà khóc thút thít rồi đứng lên: “Đại Bạch đáng thương của bà, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi phẫu thuật lớn?”
Còn Hạ Tinh Thần chỉ đờ người đứng tại chỗ, thật ra Hạ Đại Bạch từng nôn mửa vài lần, vì lần đó thằng bé ăn đùi gà từng phải vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chỉ nói dạ dày đặc biệt nhạy cảm, cho nên Hạ Tinh Thần luôn cho là vấn đề của dạ dày.
Mấy lần cô dẫn cậu bé đến bệnh viện cũng không cẩn thận làm kiểm tra tổng quan.
Không nghĩ đến triệu chứng nôn mửa kia là do gan có vấn đề.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cũng khá nghiêm trọng: “Có gan thay thế không?”
Phó Dật Trần nói: “Đối với trẻ nhỏ, chúng tôi vẫn luôn đề nghị thay thế gan cận huyết, tính không tương thích sẽ tương đối nhỏ, đứa bé cũng không phải khổ sở chịu đựng, hơn nữa, bây giờ gan cũng đang khan hiếm, tạm thời là không có, có thì cũng không tương thích để ghép cho Đại Bạch, cho nên, tôi đề nghị mọi người đều đi kiểm tra, chờ có kết quả cụ thể của Đại Bạch là có thể lập tức sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Được, chúng tôi đi ngay.” Hạ Tinh Thần mở miệng.
Bốn vị trưởng bối phía sau cũng đồng thanh đáp: “Chúng tôi cũng đi.”
“Mọi người đừng nhao nhao, trước tiên phải chăm sóc tốt cho mình đã.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, rồi anh quay sang nói với Phó Dật Trần: “Cô ấy không được, máu cô ấy đặc thù không thể làm phẫu thuật.
Tôi sẽ đi cùng anh.”
Anh thân là đàn ông, không thể nào để cho một người phụ nữ như cô mạo hiểm tính mạng.
Mà Hạ Tinh Thần cũng không đồng ý để cho anh đi.
Phẫu thuật thay gan không phải phẫu thuật nhỏ, cũng có nguy hiểm.
Cô không muốn hai người quan trọng nhất của mình đồng loạt gặp nguy.
“Bác sĩ Phó, để tôi, tôi khỏe lắm.”
Phó Dật Trần lắc đầu: “Hai người đừng giành, hai người đều không thể.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày.
Bác sĩ Phó giải thích: “Máu cô Hạ là loại máu đặc thù, bệnh viện tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ấy làm phẫu thuật thay gan.
Còn anh, năm 8 tuổi đã từng mắc bệnh viêm gan, cũng không thể.”
Hạ Tinh Thần nghe vậy thì tỏ ra rất thất vọng, nếu như vậy thì con trai bảo bối của cô sẽ làm thế nào.
“Vậy còn chúng tôi.” Bà cụ cất giọng, bà tỏ ra không hề chùn bước: “Cháu đừng thấy dì lớn tuổi, tuy trông dì thế thôi nhưng thân thể luôn rất tốt, ông cụ cũng vậy, đúng không ông cụ?”
“Ừ, cắt chút gan thôi mà, tuyệt đối không thành vấn đề.” Ông cụ vỗ ngực dõng dạc tuyên bố.
Lan Đình phu nhân thở dài, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc tôi có bệnh.”
Người có lòng nhưng lại bất lực.
Phó Dật Trần nhìn bốn ông lão bà lão rồi đáp: “Ông bà ơi, tuổi hai người không phù hợp, thay gan yêu cầu phải dưới 60 tuổi.
Còn Lan Đình phu nhân, dì và cô Hạ đều có máu đặc thù, bệnh viện sẽ không chấp nhận hai người làm phẫu thuật.
Cho nên, bây giờ điều kiện phù hợp…”
Bạch Thanh Nhượng lập tức tiến lên một bước: “Nếu chú phù hợp điều kiện, vậy còn chờ gi nữa.”
Phó Dật Trần gật đầu, cũng không dài dòng: “Vậy chú hai Bạch, mời chú đi cùng cháu.”
Hạ Tinh Thần vừa nhìn ông cụ tóc đã bạc trắng kia vừa nghĩ đến ông ấy lớn tuổi như vậy rồi còn phải làm phẫu thuật, hơn nữa lần này nguy hiểm không nhỏ, trong lòng cô vô cùng đau đớn.
Theo bản năng cô tiến lên một bước, không