Sau khi cùng Bạch Dạ Kình tách ra, Hạ Tinh Thần hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới đẩy cửa đi vào.
Bên trong, ba ông bà cụ đều vây trước giường Đại Bạch.
Hiển nhiên là bà cụ cũng sợ dọa đến đứa nhỏ, không dám khóc nữa, mà chỉ vào phu nhân Lan Đình, nói với Đại Bạch: “Gọi bà ngoại đi cháu.”
Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng “bà ngoại”.
Ba người lớn nghe vậy vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy được an ủi.
Phu nhân Lan Đình sờ đầu đứa bé, khen cậu lanh lợi ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây là cháu ngoại ruột của mình, trong lòng bà ấy đủ loại mùi vị.
Vốn dĩ, gia đình bà ấy cũng nên sum vầy cùng nhau sống mấy chục năm qua, nhưng biết làm sao được khi bà ấy đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất…
Tình thân, tình yêu, tất cả đều đã bị đánh mất trong những năm tháng tuổi trẻ, không thể lấy lại được, làm sao có thể bảo bà ấy không cảm thấy chua xót cho được chứ?
“Đại Bạch.” Lúc này Hạ Tinh Thần mới lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn rất vui vẻ, giơ hai tay giơ ra đòi cô ôm.
Hạ Tinh Thần không ôm cậu bé, chỉ ngồi xuống mép giường.
Phu nhân Lan Đình kéo chiếc chăn dày đắp lại cho Hạ Đại Bạch, sợ cậu bé bị cảm.
“Đại Bảo, con lại ăn lung tung, có phải đã khiến mẹ lo lắng rồi không?” Hạ Đại Bạch nhìn cô, lại nghiêng đầu nhìn lão phu nhân Bạch: “Bà nội, mắt bà cũng đỏ kìa, bà cũng bị Đại Bạch làm lo lắng đến khóc sao?”
Cậu bé còn chưa dứt lời, giọt nước mắt kia đã không kìm được nữa.
Hạ Tinh Thần cố đè nén sự đau đớn và sự tự trách trong tim, cố ý nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, mẹ và Tiểu Bạch, và cả ông nội bà nội đều bị con dọa sợ.
Vậy con nói xem, lần sau có còn ăn lung tung nữa hay không?”
“Con bảo đảm sẽ không như vậy nữa! Nhưng mà trưa hôm nay rõ ràng người ta cũng chỉ ăn có ba viên socola.” Hạ Đại Bạch nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ giây lát rồi lại gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có ba viên.”
Bà cụ đau lòng đến không chịu được, hít sâu một hơi, sau đó đi qua một bên.
Hạ Tinh Thần vội đổi chủ đề: “Cục cưng, con có đói bụng không?”
Bây giờ đã hơn bảy giờ, mọi người vẫn chưa ăn cơm tối: “Con muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con, được không?”
“Để tôi đi mua, mọi người vẫn còn chưa ăn gì.” Trong lòng ông cụ cũng không được thoải mái, muốn đi ra ngoài để bình ổn lại.
Dĩ nhiên Hạ Đại Bạch ăn không vô cái gì cả, những người khác cũng chẳng có chút khẩu vị nào.
Chỉ có điều, dù sao cũng phải ăn chút gì đó.
Bên kia.
Lúc Bạch Dạ Kình đến phòng làm việc của Phó Dật Trần, ông hai Bạch đã được đưa đi làm kiểm tra.
Các bác sĩ và y tá khác cũng đều đi làm việc của mình.
Phó Dật Trần đang lật tài liệu, thấy Bạch Dạ Kình đi vào cũng chỉ nhìn một cái rồi lại cúi đầu, ngay cả chào hỏi cũng không có, đặt hết sự chú ý vào tài liệu.
“Tình trạng của đứa nhỏ, có nghiêm trọng không?” Sắc mặt Bạch Dạ Kình lạnh lẽo.
Phó Dật Trần “ừm” một tiếng.
“Bây giờ cậu lập tức tìm ra nguyên nhân thật sự cho tôi, lỡ như chỗ chú tôi không ổn, một giây cũng không thể trễ nải.”
Phó Dật Trần lại chỉ “ừm” một tiếng, cũng không ngẩng đầu.
Bạch Dạ Kình lại có chút không nhịn được, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, lạnh mặt: “Bác, sĩ, Phó!”
Ba chữ được rít qua kẽ răng, là lời nhắc nhở mà cũng là lời cảnh cáo.
“Ông chủ, tôi vừa phát hiện một chuyện.” Lúc này đột nhiên Phó Dật Trần ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?”
“Cậu biết rõ ba cậu là nhóm máu gì đúng không.
Nhưng cậu có biết ông bà nội cậu có nhóm máu gì không?”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình càng khó coi hơn, không nhịn được nữa, cầm một tập tài liệu ném về phía anh ta: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, cậu còn tò mò nhóm máu của tổ tiên nhà tôi.
“
Phó Dật Trần bắt lấy tài liệu, đặt xuống bên cạnh, nhanh chóng nói: “Ban đầu lúc tiếp nhận đoàn chữa bệnh của Tổng thống, tôi đã từng xem qua báo cáo sức khỏe của mọi người cùng với báo cáo tình trạng sức khoẻ của người nhà cậu, chỉ trừ ông hai Bạch.
Tôi vẫn