Hạ Đại Bạch ngước đầu nhìn cô một cái, lại nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của ba: "Vậy mẹ sẽ không cần ba nữa, phải không?"
Anh ấy?
Hạ Tinh Thần sửng sốt một lát, không có nhìn anh, nhưng là vẫn có thể cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình.
"Đừng hỏi nữa, tập trung ăn cơm đi." Hạ Tinh Thần đổi đề tài.
Vấn đề này, cô cũng không biết trả lời như thế nào.
Lại nói tiếp, thật ra anh và cô không hề có quan hệ, làm sao nói cần hay không cần chứ?
Hạ Đại Bạch cầm đầu đũa chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ: "Dù sao ba cũng không muốn lấy mẹ, chắc chắn cũng không thích Đại Bảo.
Về sau mẹ kết hôn với một chú khác không cần ba cũng là đúng thôi."
"..." Đối diện, sắc mặt người nào đó lạnh đi rất nhiều, liếc con trai một cái.
Hạ Đại Bạch cầm miếng bánh phô mai ngăn cản hai mắt to đang đảo quanh.
Nhìn không thấy! Nhìn không thấy! Chắc chắn là nhìn không thấy!
Hạ Tinh Thần hoàn toàn không biết hai ba con đang trao đổi như thế nào, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đều rất kỳ quái.
"Đi theo ba ra ngoài!" Người nào đó đặt thật mạnh đôi đũa trong tay xuống, gõ lên mặt bàn.
"Hu hu…" Hạ Đại Bạch hé ra khuôn mặt đau khổ, nắm lấy góc áo của Hạ Tinh Thần không động đậy.
Bộ dạng này của Tiểu Bạch hơi khủng bố, sẽ không đánh cậu chứ? Hu hu, cậu không muốn bị đánh đâu!
Bạch Dạ Kình quay đầu lại, thấy con trai còn chưa đi theo, ngược lại sợ hãi núp ở sau Hạ Tinh Thần, anh bày ra sự dịu dàng hiếm có của người ba: "Ba đưa con đến trường."
Bộ dạng này càng làm cho Hạ Đại Bạch cảm thấy kinh khủng.
Rồi sau đó, quả nhiên, nghe được anh trầm giọng phân phó: "Quản gia, xách nó ra cho tôi!"
"Đại Bảo! Đại Bảo! Con không cần ba đưa đi!"
Bị quản gia ôm lấy cậu nhóc còn đang giãy dụa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn sắp nhăn thành một cái bánh bao nhỏ rồi.
Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn cười: "Được rồi, nhanh đi thôi.
Nếu không tất cả mọi người đều sẽ đến muộn."
…
Hạ Đại Bạch cảm thấy mình căn bản là bị bắt cóc! Bị thế lực ác bắt cóc!
Trên đường xe nhẹ nhàng chạy về phía trước.
Cậu bé chống má ngồi ở bên trong xe.
Đối diện, Bạch Dạ Kình vắt chéo chân, hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm con trai mình.
"Biết sai ở đâu chưa?"
Hạ Đại Bạch lắc đầu dữ dội: "Con làm sai cái gì?"
"Ba bảo con nói cái gì, nhưng con lại nói cái gì?"
"Ba bảo con nói không cho Đại Bảo nhà chúng ta đi xem mắt, con có nói mà!" Cậu rất vô tội.
"Nhưng ba không bảo con nói…" Bạch Dạ Kình nói đến đây thì ngừng lại một lát, trên mặt lướt qua một tia không được tự nhiên.
Anh liếc đứa con nghịch ngợm một cái, vội ho một tiếng, tùy tay cởi ra một nút thắt của âu phục, lúc này mới khôi phục tự nhiên, nói: "Nhưng ba không bảo con nói những lời cuối cùng kia!"
"À, hóa ra là ba không thích con nói câu làm cho Đại Bảo không cần ba’ hả?"
Anh hừ một tiếng, tỏ vẻ lười phản ứng với con trai.
Hạ Đại Bạch nhếch miệng cười, nghiêng đâu, giống như người lớn nói: "Tiểu Bạch, ba thích Hạ Đại Bảo nhà chúng ta, đúng hay không?"
Môi Bạch Dạ Kình mím lại:"Bậy bạ."
"Được rồi, ba không thích thì thôi vậy, dù sao đàn ông thích Đại Bảo của chúng ta có rất nhiều! Đến lúc đó, con chọn người này nhìn người kia xem ai thuận mắt thì gọi người đó là ba là được." Cậu nhóc đắc ý rung rung chân.
Bạch Dạ Kình nghẹn một cục tức: "Chuyện lắp ráp súng ống sau này lại nói sau đi!"
"Vậy được rồi." Vậy mà Hạ Đại Bạch không tức giận, mà là bỏ cặp sách to như cặp thuốc nổ xuống, thảnh thơi lấy ra một cây kẹo mút bỏ vào trong miệng ngậm." Con sẽ lập tức nói cho Đại Bảo, rằng là hôm nay nói mẹ không cần đi xem mắt là ba Tiểu Bạch dạy con.
Qua vài ngày nữa, không phải mẹ sẽ đi gặp chú lần trước xem mắt hay sao, vừa lúc con cũng đi xem thử thế nào.
Nếu thích hợp con cứ trực tiếp gọi ba là được."
"..."
Bạch Dạ Kình im lặng, trên mặt đen như than vậy.
Thằng nhóc thối này, gen này rốt cuộc là di truyền