Vào lúc này, một que pháo đã cháy hết, cô giật mình nhìn cái que đã cháy đen kia, ánh mắt từ từ di chuyển, rơi vào trên khuôn mặt đầy tình cảm của anh.
Cô khẽ nói: “Em là người thứ ba, người thứ ba đáng xấu hổ, sợ rằng ngay cả ba mẹ em cũng sẽ phỉ nhổ em.”
Phó Dật Trần nghe cô nói về mình như vậy, trái tim như xoắn lại.
Anh vô thức bắt lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nâng niu đôi tay của cô ở trong lòng bàn tay của mình.
Khi anh vừa định nói, anh đang làm thủ tục ly dị, thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người tới là mẹ Trì.
Vừa nhìn thấy bọn họ đang nắm tay nhau, sắc mặt của bà trở nên thay đổi.
Trì Vị Ương cũng bị hù dọa, cô cả kinh lập tức rút tay về.
Chột dạ đến nỗi ánh mắt không biết nên nhìn sang đâu.
Bởi vì đứa bé này, mà ba mẹ đã rất thất vọng với cô.
Bây giờ, trong hoàn cảnh ba mẹ đều biết Phó Dật Trần đã kết hôn, mà cô vẫn giữ mối quan hệ không minh bạch với anh, thật khó có thể tưởng tượng, ba mẹ sẽ nghĩ thế nào về mình.
Mẹ Trì nói: “Hàng xóm nói là nhìn thấy hai đứa đi lên sân thượng, cho nên mẹ lên xem thế nào.”
Bà cố làm bộ như không thấy một màn vừa nãy, ánh mắt chuyển về phía Phó Dật Trần, nói: “Dật Trần, cháu nhanh đi về đi.
Ba cháu vừa gọi điện thoại tới, nói là vợ cháu dẫn theo con của cháu về nhà đấy.”
Dường như mẹ Trì sợ con gái mình u mê không tỉnh, nên cố ý nhấn mạnh hai chữ vợ cháu.
Quả nhiên là sắc mặt của Trì Vị Ương trở nên trắng bệch.
Cô vô thức lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với anh, sau đó, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, cô hoảng hốt cởi áo khoác và khăn quàng ra, qua loa nhét vào trong ngực của anh.
Cô không nói gì, xoay người muốn xuống tầng.
Nhưng mà, còn chưa đi được một bước, thì đã bị Phó Dật Trần ở sau lưng giữ lại.
Trì Vị Ương dùng lực: “Anh buông tay ra.”
“Trở về cùng anh.” Phó Dật Trần khẩn cầu nhìn cô: “Vị Ương, đi đến nhà anh ăn cơm tối đi.”
Mắt của Trì Vị Ương đã đỏ hoe, oán hận nhìn anh.
Anh có ý gì? Rõ ràng là vợ tới, còn bắt cô đi qua đó, cô lấy thân phận gì để qua đó? Người thứ ba sao? Anh có nghĩ cho cô không, tình huống khó xử như vậy, anh ta bảo cô phải xử lý như thế nào?
Cô giãy dụa mấy lần, nhưng không tránh được, giận đến nỗi cắn vào tay anh.
Cắn đến nỗi máu chảy ra, mà Phó Dật Trần vẫn quật cường không chịu bỏ ra.
Trì Vị Ương không đành lòng cắn xuống nữa, vừa vô lực lại vừa xót xa nhìn anh: “Rốt cuộc thì anh muốn em phải như thế nào?”
Mẹ Trì cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng đi đến, bảo vệ con gái: “Dật Trần, cháu không thể như vậy được.
Dì biết tình cảm của hai đứa, nhưng mà bây giờ cháu đã là người có vợ, Vị Ương cũng đang mang thai con của người khác, cháu mau buông tay ra, cứ dây dưa tiếp nữa, thì sẽ rất khó coi.”
“Dì, con của Vị Ương...”
“Phó Dật Trần.” Trì Vị Ương khẽ quát lên, ngắt lời của anh.
Nhưng anh vẫn không dừng lại, mà tiếp tục nói: “Là của cháu.”
Mẹ Trì choáng váng tại chỗ, thật sự không dám tin tưởng.
Cuối cùng, Trì Vị Ương vẫn bị Phó Dật Trần kéo đến nhà họ Phó.
Lần này, ba Trì và mẹ Trì đều gật đầu.
Không phải là họ muốn để Vị Ương qua để bức bách cái gì, mà chỉ muốn, hai bên nói rõ mọi chuyện, để cho hai người bọn họ tự chặt đứt mối quan hệ này là được.
Bên kia.
Tô Tố Vân được ba Phó nhiệt tình đón tiếp.
Cô ta ôm Điềm điềm, dạy con: “Điềm Điềm, đây là ông nội.”
Điềm Điềm còn nhỏ, nên chưa thể hiểu được gì, bé chỉ giương cái miệng nhỏ nhắn oa oa mấy tiếng, nhưng đã chọc cho ba Phó phụ vui vẻ.
Ông đưa tay ra ôm cháu, vẻ mặt rất hài lòng.
Vừa bế ông vừa lải nhải với vợ mình đang có sắc mặt không tốt đứng ở bên cạnh: “Bà mau nhìn xem.
Có phải là đứa bé này giống với Dật Trần khi còn bé hay không, nhìn còn đáng yêu hơn cả Dật Trần khi còn bé ấy chứ.
Ôi chu choa, nhìn đáng yêu chưa kìa.”
Lai Phượng Nghi biết đứa bé này không phải là con của Dật Trần, bà luôn canh cánh trong lòng chuyện Tô Tố Vân sinh con cho đàn ông khác, nên không thể bày ra sắc mặt