Nhưng mà, lần này Phó Dật Trần cũng đã hạ quyết tâm, không chịu buông cô ra.
Lúc này, Lai Phượng Nghi cũng đã đến cửa, thấy hai người ngoài cửa, bà cũng kinh ngạc trong giây lát.
Mặc dù biết hôn nhân giữa con trai và Tô Tố Vân là hợp đồng hôn nhân, nhưng mà, bà không nghĩ tới là con mình sẽ như vậy mà đưa Vị Ương tới cửa.
Ánh mắt của bà quét qua mặt của ba người, Lai Phượng Nghi mở miệng trước: “Dật trần, con làm cái gì vậy, mau buông Vị Ương ra, bây giờ con bé là phụ nữ có thai, con lôi lôi kéo kéo như vậy, sẽ rất khó coi.”
Bà vừa nói, vừa bước về phía trước, đẩy tay của hai người bọn họ ra.
Rồi không nhịn được mà quở trách con trai mình: “Dù sao thì bây giờ Vị Ương cũng đã có chồng có con, sao con không biết tránh nghi ngờ gì vậy.”
“Thật xin lỗi, bác gái, quấy rầy mọi người rồi.” Vừa lấy được tự do, Trì Vị Ương đã lập tức muốn đi: “Mọi người cứ nói chuyện đi, cháu phải trở về giúp mẹ cháu chuẩn bị cơm tối.”
Cô xoa cổ tay bị anh nắm đến đỏ ửng, xoay người lại.
Nhưng mà, còn chưa bước được bước nào, thì một cánh tay dài ngăn ở trước mặt cô lần nữa.
Cô nhìn lại, Phó Dật Trần không thèm nhìn cô, tầm mắt chỉ rơi vào trên người vợ của anh.
“Chúng ta ly dị đi.”
Trì Vị Ương khẽ giật mình.
Tô Tố Vân như ngừng thở.
Khoảnh khắc này.
Không khí chung quanh như đang đọng lại, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.
Một giây, mà như đã qua nửa thế kỷ vậy.
Cuối cùng, người tìm về được giọng nói đầu tiên là Tô Tố Vân.
Cô ta rất miễn cưỡng rất miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mở miệng: “Bây giờ đang có người ngoài, chúng ta không thể nói về vấn đề này được, hơn nữa, đã sắp hết năm rồi, không phải chúng ta nên nói về chuyện gì đó vui vẻ hơn mới phải...”
“Vậy thì sang năm mới, chờ đến ngày làm việc đầu tiên của cục dân chính, chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly dị ngay.
Anh biết em bận rộn chăm sóc cho Điềm Điềm, nhất định là sẽ không có thời gian để chuẩn bị giấy ly dị, cho nên, anh đã cho người chuẩn bị rồi, cũng đã gửi vào hộp mail của em.
Em trở về kiểm tra đi, đọc kỹ vào.”
Không đợi cô ta nói xong, Phó Dật Trần đã ngắt lời.
Giọng điệu anh ta tràn đầy vẻ kiên quyết.
Hiển nhiên là sẽ không cho cô ta thêm một lựa chọn nào nữa.
Trì Vị Ương giật mình đứng đó, không biết là bây giờ mình có thích hợp đứng ở chỗ này hay không? Hôn nhân của bọn họ, rốt cuộc là bởi vì cô đột nhiên xen giữa, nên mới đến bước này, hay vẫn là có nguyên nhân khác?
Trước đây, cô vẫn cảm thấy vợ chồng bọn họ yêu thương nhau.
Ngày hôm trước lúc thấy bọn họ, cô thấy quan hệ của bọn họ khá tốt, khiến cho cô không nhịn được mà cảm thấy ghen tị.
Lúc đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên âm thanh giận dữ của ba Phó vang lên: “Con đang nói linh tinh cái gì đấy, người muốn kết hôn là con, bây giờ nói ly dị là ly dị, con thoải mái ly dị như vậy, nhưng có nghĩ tới con gái bảo bối của mình hay không?”
Ba Phó ôm cháu gái, lửa giận bùng lên: “Chẳng lẽ, con có thể nhẫn tâm để con bé nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh ba mẹ chia lìa à?”
“Ông Phó, ông im miệng cho tôi.” Lai Phượng Nghi chen lời, đẩy chồng vào bên trong: “Chuyện của bọn nhỏ, ông cứ để cho bọn họ tự giải quyết, ông xen vào làm cái gì?”
“Sao tôi lại có thể không xen vào được, sao lại có ba mẹ ích kỷ như vậy chứ, tôi còn chưa thấy qua ai ích kỷ như vậy.”
Phó Dật Trần liếc nhìn Tô Tố Vân.
Tô Tố Vân đột nhiên ý thức được anh muốn nói cái gì, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt mang theo mấy phần thảm hại, khẩn cầu nhìn anh.
Khẩn cầu anh không nên nói thật.
Nhưng mà...
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta nghe được giọng nói quả quyết, không chút lưu tình của anh.
“Đứa bé này, không phải là của con.”
Lời này vừa ra, cả người ba Phó chấn động ngay tại chỗ.
Ông nhìn anh, nhìn đứa bé, lại nhìn con dâu đang đứng bên, dường như là ông không thể nào tiếp nhận được sự thực này, trợn mắt, tức giận nói: “Con nói bậy nói bạ gì vậy, nếu thật sự muốn ly dị thì cũng không cần phải nói bậy để gạt người.”
Trì Vị Ương nhớ tới lúc trước, anh cũng đã đề cập với mình chuyện đứa bé này không phải là của anh.
Nhưng mà,