Cô không được tự nhiên nói: “Cả đời này, em chưa từng nói yêu đương, không biết tại sao kết hôn với anh, không phải quá đáng tiếc sao? Huống chi nhiều năm qua, cái gì cũng có thể thay đổi, ai nào biết hiện tại anh có tâm tư gì với em.
Lỡ như sau khi sống chung với nhau, anh rất thất vọng về em của hiện tại thì làm thế nào?”
Phó Dật Trần sợ là cô thất vọng về mình nhiều hơn.
Nhưng chuyện kết hôn quả thật không thể quá gấp.
Anh cũng rất muốn hưởng thụ cảm giác yêu đương một lần.
Hơn nữa, anh vẫn chưa ly hôn, bây giờ nói kết hôn với cô, đối với cô mà nói cũng không công bằng.
Thừa dịp anh đang cân nhắc, Trì Vị Ương từ trên đùi anh đứng dậy.
Nhìn bốn phía một vòng, căn nhà này nhiều năm qua không có ở, được dọn dẹp sửa sang lại lần nữa, sạch sẽ không một hạt bụi.
Trong thoáng chốc, tựa như vẫn căn nhà quen thuộc trong trí nhớ cô.
Nhớ đến những lời mẹ Phó vừa nói với cô, cô quay đầu nhìn anh: “Năm ấy anh đi, có phải là chuẩn bị quà sinh nhật cho em không?”
Vấn đề này từng là vết sẹo.
Trong mắt anh xẹt qua một tia sáng phức tạp, đứng dậy mở tủ, từ ngăn cuối lấy ra cái khăn quàng.
Cho đến nay, khăn quàng kia vẫn đựng trong túi giấy, chưa từng mở ra.
Là khăn quàng màu vàng nhạt.
Làm nổi bật màu da trắng như tuyết của cô.
Trì Vị Ương mở ra xem, ngón tay có chút run rẩy.
Một lúc lâu, cô hít mũi, cố làm vẻ ung dung hỏi: “Trước kia anh mua hẳn không biết là hù dọa em được phải không?”
Phó Dật Trần rút khăn quàng ra, chậm rãi quấn cổ cô.
Lui về sau mấy bước, nghiêm túc quan sát cô.
Vừa nhìn, ánh mắt liền sâu thêm, có chút thương cảm lại có chút tình yêu nồng đậm.
Cái này vốn thuộc về cô đã lâu.
Trì Vị Ương bị anh nhìn không được tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô giả vờ không cảm giác được, đi đến trước gương.
Tự nhìn vào mắt, gợn sóng lăn tăn.
Cô kéo khăn quàng lên, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đó, trên khăn quàng có mùi hương lâu dài, còn có mùi thuốc vệ sinh gay mũi, nhưng, cô giống như không ngửi được, chỉ cảm nhận phần ấm áp kia.
Một lúc lâu, rốt cuộc thu hồi vẻ xúc động trong mắt, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, cố ý chê bai: “Bây giờ kiểu này đã lỗi thời rồi.”
Phó Dật Trần mê luyến nhìn cô, nghe cô nói, khóe môi cong lên, cưng chiều nói: “Chờ đi về rồi mua cái mới.”
“Không muốn, em muốn cái này.”
“Không phải chê lỗi thời sao?”
“Em thích màu này.”
“Được, đến lúc đó chọn một cái giống màu này.”
Trì Vị Ương trừng anh, tựa như cảm thấy anh rất ngốc, không phản ứng anh nữa.
Phó Dật Trần cười, vừa không biết làm sao vừa cưng chiều nhìn cô, xoa xoa tóc cô, giống như khi còn nhỏ nuông chiều cô: “Em thích là được.
Anh luôn sợ em không thích.”
Cô không được tự nhiên lầm bầm: “Ai thích chứ? Qua nhiều năm như vậy mới tặng, thích đi nữa cũng đã chậm.”
Phó Dật Trần không nói tiếp, chỉ ngồi trên bàn sách nhìn cô.
Cô đứng trước gương, xoay trái xoay phải, yêu thích không buông tay.
Anh nhìn một lát, không nhịn được cười lên.
Nhiều năm qua, chưa bao giờ thiết thực như hôm nay.
Có người quan trọng nhất trong sinh mạng, nhất thời có cảm giác mất mà tìm lại được, ngạc nhiên mừng rỡ khiến anh hoảng hốt, lại có chút hoảng sợ, sợ vừa mở mắt, những hình ảnh này chỉ là một giấc mộng.
Đang suy nghĩ lung tung, cô đột nhiên xoay người đi đến trước mặt anh.
Xòe tay đưa về phía anh.
Anh không hiểu, nhíu mày bắt lấy tay cô.
Trì Vị Ương đẩy tay anh ra, lại xòe tay: “Đồ cho em.”
“Đồ gì?”
“Đồ lần trước bị em vứt bỏ, anh nhặt được.”
Phó Dật Trần hiểu rõ cô chỉ cái gì, cười như không cười nhìn cô: “Không phải