Thật ra không nên so đo chuyện quá khứ.
Nhưng thật sự khi quá thích một người thì chỉ hy vọng tất cả của người đó đều thuộc về mình.
Phó Dật Trần giữ tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Chờ cô tố cáo xong mới giải thích: “Anh không có bạn gái mới, trong lòng anh, trừ một người, cho đến nay chưa từng thích bất kỳ người nào khác.”
Những lời này khiến cho cô dần bớt đi cảm giác chua chát trong lòng.
Nhất là lúc lúc anh nói hai chữ ‘một người’, ánh mắt anh nhìn cô chân thành càng làm cho lòng người rung động.
Chẳng qua là…
Ngoài miệng vẫn nói: “Ai biết anh có nói thật hay không.
Luôn nói đàn ông thích nhất hoa ngôn xảo ngữ.”
Mặc dù nói vậy, nhưng khóe môi không tự chủ cong lên, không khắc chế nổi.
Anh cười không nói.
Anh biết, cô tin tưởng anh.
“Vậy anh nói đi, mấy năm anh mất tích, rốt cuộc anh đi đâu?” Cô luôn nghi ngờ về chuyện này.
Nghe câu hỏi này, Phó Dật Trần nghiêm mặt, từng muốn bày tỏ chỗ đau này với cô, nhưng lại nhẫn nhịn, ngay cả gặp cô cũng không dám.
Hôm nay cô đứng trước mặt, môi mấp máy mấy lần, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói được chữ nào.
Mặc dù anh không nói gì nhưng Trì Vị Ương cũng thấy rõ mi tâm anh đang lóe lên chỗ đau.
Lại nghĩ đến dáng vẻ hôm đó mẹ Phó mất khống chế khóc trước mặt cô, trong lòng đột nhiên níu chặt.
Chẳng biết tại sao, lúc môi mỏng anh giương ra, tay cô nhẹ nhàng đè lên môi anh.
“Nếu quả thật có nỗi niềm khó nói, vậy thì không cần nói.”
Phó Dật Trần hít sâu, nắm tay cô.
Trì Vị Ương tiếp tục nói: “Anh mất tích nhiều năm, em luôn nghi ngờ, em không thể nào nói không giận liền không giận.
Nhưng em có thể từ từ bỏ qua chuyện này.”
Anh cực kỳ xúc động, tay dùng sức, kéo cô qua.
Cánh tay dài khoác lên vai cô, ôm cô thật chặt.
Cằm gác lên đầu cô, nhẹ nhàng cọ, giọng khàn khàn mở miệng: “Anh hứa với em, chờ anh ổn định tinh thần rồi sẽ nói thật với em.
Sẽ không để em chờ quá lâu.”
Mỗi một chữ của anh đều nói thành khẩn, không để cho cô nghi ngờ anh.
Mặt cô áp vào ngực anh.
Cô ấy có thể nghe tiếng tim đập chân thật, cảm nhận nhiệt độ cơ thể chân thật của anh.
Người này chỉ gần trong gang tấc.
Không còn là ảo giác của cô, cũng không phải giấc mộng vừa mở mắt liền biến mất.
Giờ khắc này, Trì Vị Ương đột nhiên cảm thấy, thật ra trước kia như thế nào cũng không còn quan trọng.
Quan trọng nhất là anh đang ở bên cạnh cô.
Hơn nữa, sau này...
Sau này, con cô sẽ không không có ba nữa.
Cô cũng không còn một thân một mình nữa.
Phu nhân Lan Đình ngã bệnh.
Hạ Tinh Thần đi theo bà cụ đến nhà họ Lan thăm bệnh, nhà họ Lan mời bác sĩ, nhưng, phu nhân một mực sốt cao, vô tri vô giác, suy nghĩ không rõ ràng, ngay cả Tinh Thần cũng không nhận ra.
Bệnh đến như núi sập, lời này thật không sai.
Hôm qua còn Tinh Thần sáng láng, đến bây giờ nằm trên giường đã không thấy chút huyết sắc.
Đến đêm khuya, Hạ Tinh Thần và bà cụ rời khỏi nhà họ Lan, bà cụ về Chung Sơn, cô về phủ Tổng thống.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại, khó chìm vào giấc ngủ.
Lúc Bạch Dạ Kình gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, chóp mũi cô lập tức có cảm giác chua xót, cầm điện thoại ôm chăn ngồi đó, hồi lâu cũng không biết nói gì.
Bạch Dạ Kình biết cô ưu tư, không yên ổn, trầm giọng nói: “Ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ nghĩ cách chạy về.”
Giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng có năng lực trấn an lòng người.
“Ừ.” Cô hít mũi, giọng nói có chút nghẹn ngào, ôm chặt chăn, đột nhiên nói: “Em rất nhớ anh.”
Cô cảm thấy mình lệ thuộc vào