Hạ Tinh Thần xấu hổ đỏ rần mặt, buồn bực đánh anh: “Ngay cả bà cụ cũng buồn cười chúng ta.”
“Là em trêu chọc anh trước!” Nếu không phải người này trêu đùa anh, sao anh lại bắt chước tiếng...!Chó sủa! Ngẫm lại, anh cảm thấy đủ rồi!
“...” Hạ Tinh Thần thật sự cảm thấy bản thân đã tự lấy đá đập lên chân mình, biết rõ là mình chọc anh nên cũng không dám tranh cãi.
Mặt đỏ đến mang tai đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy bà cụ, lỗ tai cô cũng nóng lên.
Thế nhưng, so với bộ dạng này của cô, mặt Bạch Dạ Kình lại đầy vẻ thản nhiên, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả!
Hạ Tinh Thần giận dữ lại véo cổ tay anh, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Mẫn.
“Dỗ được rồi sao? Trông Đại Bạch rất vui vẻ đi ra.” Thẩm Mẫn hỏi.
“Nào có dỗ gì đâu ạ, chỉ là hai ba con cùng chơi trò chơi mà thôi!” Hạ Tinh Thần trả lời.
“Trẻ con mà, chẳng có gì khó, chỉ cần hai đứa ở bên cạnh con mình nhiều hơn chút, sẽ chẳng có vấn đề gì.” Thẩm Mẫn nói: “Số sủi cảo trước đó, chờ sau khi chúng ta ăn hết rồi làm thêm ít nữa, buổi tối đem đến bệnh viện.
Vốn dĩ ăn tết thì nên náo nhiệt chút, kết quả lại kéo nhau vào viện cả, aizzz, cũng không biết sao nữa.
Chỉ mong mọi chuyện xui của năm nay đều qua đi.”
Thẩm Mẫn thở dài.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cũng rất khó chịu: “Tuy hiện tại ba con có nhiều chuyển biến tốt, nhưng mà bác sĩ Phó nói, bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn, lần này lại bệnh nặng một trận, có lẽ sẽ không thể hồi phục lại được như ban đầu.
Mẹ con...!nhà họ Lan bây giờ ra thế này, con chỉ sợ bà phải chịu sự kích thích liên hoàn như vậy, sẽ bệnh không khỏi được.”
“Được rồi, mẹ Trầm, bà mau đến ăn đi.
Số còn lại, để cho thím Lâm tìm người gói.” bà cụ quay đầu nói: “Tinh Thần, con còn đứng đây làm gì, mau đi ăn thôi.
Con đang là phụ nữ có thai, quan trọng nhất chính là con!”
Bà cụ trực tiếp kéo hai mẹ con họ đến phòng ăn.
Trong phòng ăn, hiện tại rất náo nhiệt.
Mặc dù thiếu hai vị trưởng bối, nhưng cũng được coi là suôn sẻ.
Vào lúc này ăn sủi cảo nóng hỏi, kết hợp với các loại món ngon, khiến người ta cảm nhận được không khí tết.
“Ăn nhiều chút.” Bạch Dạ Kình tự mình múc cháo cho Hạ Tinh Thần.
Hiện tại dạ dày cô vẫn rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút cháo.
Nhìn những thứ thịt cá hải sản kia, thèm ăn đến không nhịn được, cô trơ mắt ra nhìn tôm hùm.
Bạch Dạ Kình cho cô một ánh mắt cảnh cáo, cô liền ngượng ngùng dời mắt đi, anh hỏi: “Sau này còn dám làm loạn nữa không?”
“...!Không dám nữa.”
Hạ Đại Bạch bên cạnh nghiêng mặt qua hỏi: “Đại Bảo, tại sao chỉ có mỗi mẹ ăn cháo vậy? Nhiều đồ ăn ngon như vậy, không muốn ăn sao ạ?”
“Dĩ nhiên muốn ăn.” Hạ Tinh Thần liếc nhìn Bạch Dạ Kình, không biết nên nói thế nào.
Bạch Dạ Kình lên tiếng: “Muốn ăn, nhưng mà không thể ăn.
Đây là sự trừng phạt khi Đại Bảo nhà con không nghe lời!”
Hạ Đại Bạch khẽ nhíu chân mày nhỏ, hiển nhiên không hài lòng khi anh trừng phạt Đại Bảo: “Tiểu Bạch, ba thật sự không phải là một người bạn trai tốt.”
“...” Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần cùng nhìn cậu bé.
“Tiểu Bạch, con muốn ăn đùi gà.” Hạ Đại Bạch không nói tiếp nữa, liếc nhìn bàn ăn.
Biết bản thân gắp không tới, liền nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
“Không phải con vừa nói ba không phải là người bạn trai tốt sao?”
“Nhưng mà bây giờ ba có thể cố gắng làm một người ba tốt!”
“...”
Đùi gà đang trước mặt ông cụ Bạch, bà cụ vừa nghe Hạ Đại Bạch nói vậy, lập tức đẩy đùi gà đến trước mặt đứa nhỏ.
“Nào nào nào, ăn nhiều chút.
Nếu không đủ, bảo nhà bếp làm thêm.”
Hạ Đại Bạch ngọt ngào nói: “Cám ơn bà nội!”
“Mẹ, như vậy sẽ chiều hư đứa nhỏ.”