Lần này, những người lớn cũng không dám nói gì nữa, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Một lát sau, bầu không khí trên bàn ăn lại trở nên sôi nổi.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới thở phào một hơi.
Nhưng anh Bạch Dạ Kình đột nhiên xoay mặt qua, nặng nề nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó khiến trong lòng cô giật mình một cái.
Cô nắm cái muỗng, thì thầm: “Em có dự cảm không lành…”
“Dự cảm của em không đúng.” Bạch Dạ Kình nắm lấy bàn tay trái đang để trên đùi của cô, nở nụ cười mê người, không đợi cô yên lòng, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Không phải không lành, mà là… vô cùng không lành.”
“…” Hạ Tinh Thần ngẩn ra, mặc niệm cho bản thân mình.
Tối qua bởi vì đính hôn và uống thuốc, cô đã chọc đến anh, bây giờ lại có kế hoạch đi vào lòng đất như “học chó con” thế này, mấy sự việc cộng lại, sợ là anh chỉ hận không thể lột da cô ra.
Hạ Tinh Thần thở dài, đến cháo cũng nuốt không trôi nữa.
Một đám người ăn cơm xong, theo thường lệ đi đốt pháo hoa.
Đây là việc mà Hạ Đại Bạch thích nhất, nên từ sớm cậu bé đã xoay vòng quanh người ông cụ rồi.
Pháo hoa rực rỡ bắn lên bầu trời, tất cả mọi người đều đi ra, ngẩng đầu ngắm nhìn.
Bầu trời được pháo hoa chiếu rọi màu sắc rực rỡ, rất có không khí lễ hội.
Bà cụ phát lì xì cho cả nhà, nói là hôm mùng một tết mọi người đều bận rộn, không tụ họp đông đủ, nên không có chuẩn bị, hôm nay đúng lúc có thể bù lại.
Một mình Hạ Đại Bạch thu hoạch được nhiều nhất.
Ông cụ và bà cụ đều phát lì xì cho cậu bé, bà ngoại Thẩm Mẫn và cả cô Bạch Minh Diệp đều phát cho cậu bao lì xì siêu lớn.
Đến thím Lâm cũng cho cậu một bao.
Hạ Đại Bạch vui ơi là vui, ôm lấy đống lì xì, trong cái đầu nhỏ đang tính toán xem có thể mua được bao nhiêu cây kẹo mút, bao nhiêu cây kẹo hồ lô.
Nhìn thì có khi đủ mua kẹo mút ăn trong cả một năm! Nhưng mà, cậu bé vẫn phải để dành chút tiền, để chuẩn bị quà cho em gái không bao lâu nữa sẽ ra đời.
Nhưng nếu như là một em trai giống như cậu bé, vậy thì không cần chuẩn bị quà nữa.
…
Sau khi bắn pháo hoa xong, sủi cảo vừa nấu xong đã ra lò.
Thím Lâm lấy một cái bình giữ nhiệt đựng cẩn thận, đưa đến tận tay Bạch Dạ Kình.
Bà cụ còn ôm rất nhiều sách dạy con ra, bắt Bạch Dạ Kình cầm về học tập cho tốt.
Bạch Dạ Kình không còn cách nào với bà cụ, chỉ đành dọn hết tất cả sách lên xe.
Cả nhà đầu tiên là vòng đến Bối Tư Viễn để tặng sủi cảo trước.
Lúc đến phòng bệnh của ông hai Bạch, thế mà thấy phu nhân Lan Đình vẫn còn ở đây.
Bà ấy ngồi bên giường, nắm lấy tay ông hai Bạch, nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.
Mặc dù đang trong giấc mơ, tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, chưa từng buông tay nhau ra.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy cảnh này, chóp mũi bất giác hơi chua xót.
Đột nhiên cô không dám tưởng tượng, nếu một trong hai người họ rời đi trước, người còn lại sẽ cô độc biết bao.
Cuối cùng Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình cũng không gọi hai người dậy, chỉ tìm tấm thảm lông nhẹ nhàng đắp lên vai phu nhân Lan Đình, nhẹ nhàng để sủi cảo lại, sau đó ra khỏi phòng bệnh đi tìm y tá trưởng.
“Việc hợp nhất hai phòng bệnh thành một, chỉ cần bọn họ không có ý kiến, chúng tôi cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.” Đãi ngộ của phòng bệnh VVIP là để phục vụ yêu cầu mà bệnh nhân VVIP đưa ra, dù phải nghĩ ra cách thế nào cũng phải đáp ứng.
“Vậy làm phiền các cô chuẩn bị một chút.”
Sau khi trao đổi với y tá trưởng xong, Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình lại quay về nhìn hai người họ một cái, sau đó mới tay trong tay ra khỏi bệnh viện.
…
Việc đầu tiên sau khi trở về phủ tổng thống là phát lì xì.
Sau khi người trên dưới phủ đều nói câu chúc mừng năm mới, Bạch Dạ Kình để bọn họ đi ngủ trước.
Một lúc sau, cả phủ tổng thống đã yên tĩnh trở lại, ngược lại thoải mái và tự nhiên hơn.
Hạ Tinh Thần cẩn thận mang những cuốn sách mang về từ Chung Sơn vào phòng sách.
Sau khi trở về phòng, cô nghe thấy giọng nói của một lớn một nhỏ trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
“Tiểu Bạch, ba nhanh lên đi, còn