“…” Hạ Tinh Thần không định quan tâm đến con trai nữa, cô nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, đáp mơ hồ: “Mẹ muốn ngủ đây.
Mẹ đang mang thai em gái, rất buồn ngủ.”
Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn, cũng không ồn không nháo, cánh tay nhỏ vươn ra, tắt đèn đi.
Cậu bé chẳng có gì suy nghĩ, đầu vừa chạm gối đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hạ Tinh Thần đang mơ màng ngủ, cảm thấy cơ thể lạnh đi, một giây sau đột nhiên bay lên trên không.
Cô giật mình mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Bạch Dạ Kình, bỗng nhiên hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.
Hai tay cô theo bản năng mà ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh vào bằng cách nào vậy? Rõ ràng trước khi ngủ em đã khoá trái cửa rồi mà.”
“Xem ra em vẫn chưa rõ đây là địa bàn của ai nhỉ.”
“…” Lúc Hạ Tinh Thần bị anh bế ra ngoài, cô nhìn thấy trên cửa có treo một xâu chìa khoá.
Cô bị anh bế về phòng, thả lên giường.
Bạch Dạ Kình cởi đi áo choàng ngủ trên người mình, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Nói đi, mấy món nợ này em muốn anh tính với em thế nào?”
Hạ Tinh Thần nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Nhưng bây giờ em là thai phụ, còn là bệnh nhân, anh không thể bắt nạt em.”
“Còn dám nói mình là thai phụ! Có thai phụ nào biết rõ mình đang mang thai, mà còn uống thuốc sao?”
“…” Hạ Tinh Thần biết mình đuối lý, nhưng lại không kìm được mà cãi lại cho mình hai câu, nói: “Còn không phải là vì… em vẫn chưa chắc chắn là mình có mang thai không hay sao…”
Nói đến cuối, giọng của cô rất nhỏ, mang theo vẻ dè dặt.
Mi tâm Bạch Dạ Kình nảy lên.
Cho dù không mang thai, cô làm như vậy cũng không thể tha thứ!
Anh đen mặt, tức đến đột nhiên lật người cô lại, lấy gối lót cao người cô, để không đè đến bụng dưới của cô.
Một tay khác của anh trực tiếp cởi quần ngủ của cô xuống, kéo xuống đến chỗ đầu gối.
Hạ Tinh Thần giật mình kêu lên: “Bây giờ em đang là thai phụ đó! Anh không thể cưỡng ép em như vậy…”
Cô vừa kêu vừa quay người đẩy anh.
Nhưng một giây sau, cái cô đợi được không phải là hành vi cưỡng ép của anh, mà là…
Bạch Dạ Kình đánh một cái lên mông cô: “Có còn dám làm như vậy nữa không?”
“…” Hạ Tinh Thần bị đánh đến ngẩn ra, một giây sau, cô cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ đến cực điểm.
Người đàn ông này!
Cô nghẹn ngào một tiếng, trách móc anh: “Anh đây là bạo lực gia đình!”
“Anh hỏi lại một lần nữa, em có còn dám hay không?” Bạch Dạ Kình lại đánh cô một cái.
Mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ hung dữ, nhưng lại thật sự chẳng dùng mấy phần sức lực.
Chỉ là hù dọa cô chút thôi, để trong lòng cô hiểu rõ là được.
“Không dám nữa! Không dám nữa! Em đã nói là không dám nữa từ lâu rồi mà!” Hạ Tinh Thần tức đến cắn lấy gối, giống như đang cắn anh vậy, trong giọng điệu tràn đầy sự tủi thân.
“Có còn muốn giúp Dư Trạch Nam dạy dỗ anh nữa không?”
“…” Hạ Tinh Thần biết ngay mà, người này bụng hạ hẹp hòi, cái gì cũng nhớ cả.
“Hửm?
“Không muốn!”
“Lần sau, có còn muốn anh học theo chó con nữa không?”
Muốn! Rất muốn!
Hạ Tinh Thần không dám nói, chỉ có thể cắn môi, ồm ồm nói: “…Không muốn.”
Lúc này Bạch Dạ Kình mới buông cô ra.
Hạ Tinh Thần vừa xấu hổ vừa tức giận kéo quần lên, vành mắt cũng đỏ lên.
Cô đã lớn vậy rồi! Tên đàn ông này, thế mà lại xem cô như đứa bé mà dạy dỗ! Nếu để Hạ Đại Bạch biết, mặt mũi của cô còn biết để đâu nữa?
Hạ Tinh Thần càng nghĩ càng tức giận.
Cô nằm trên giường, quay người đi, quay lưng về phía anh, định không bao giờ quan tâm đến anh nữa.
Bạch Dạ Kình biết trong lòng cô nổi giận, cũng không học được cách dỗ dành cô, chỉ dựa qua, ôm lấy cô từ phía sau.
Cô tức giận đẩy anh: “Em không muốn quan tâm đến anh.”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình đáp một tiếng, dán môi lên bên tai cô, một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng nói: “Sau này, đừng có dọa anh như vậy nữa…”
Trong lòng Hạ Tinh Thần hơi bay lên.
Nghĩ đến hôm qua khi cô tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ lại lo lắng của anh, tim cô quặn thắt lại.
Ngọn lửa trong lòng cô đột nhiên tiêu tan đi.
Dù sao anh cũng không thật sự đánh đau cô.
Hạ Tinh Thần quay người qua, ôm lấy anh.
Bạch Dạ Kình hơi ngẩn ra, nghe thấy cô thấp giọng nói một câu “xin lỗi”.
Vành mắt cô vẫn còn hơi ẩm