Trì Vị Ương xấu hổ.
Chữ “vợ” khiến mặt cô đỏ bừng, nhưng mà chung quy cũng không lên tiếng giải thích.
Phó Dật Trần thì càng không, anh ta cảm thấy chữ “vợ” này kỳ diệu một cách khó tả, khiến người ta động lòng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt anh ta dịu dàng, chất chứa vô vàn tình cảm.
Trì Vị Ương bị anh ta nhìn đến nỗi mặt mũi nóng bừng, mất tự nhiên quay mặt đi.
Nhìn dáng vẻ vừa mất tự nhiên lại vừa nồng nàn tình cảm của hai người họ, Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy vui thay cho họ.
…
Khi kiểm tra xong hết tất cả thì đã là buổi trưa.
Bởi vì kết quả kiểm tra của cả hai bên đều khá tốt, thế nên tâm trạng của bốn người đều không tệ.
Khi cùng nhau ăn cơm trưa, Bạch Dạ Kình ăn được nửa bữa mà đã nhận đến mấy cuộc điện thoại.
“Anh bận lắm à?” Hạ Tinh Thần buông đũa xuống, nghiêng đầu hỏi anh.
Đồ ăn trong đĩa của anh thật ra vẫn chưa vơi được bao nhiêu, suốt bữa ăn gần như đều bận nghe điện thoại.
“Ừm, anh phải về văn phòng.” Bạch Dạ Kình rút khăn ăn ra, nho nhã lau miệng, “Anh sẽ bảo tài xế đợi em, ăn nhiều một chút, buổi chiều cũng đừng chạy lung tung, nhớ về nhà sớm.”
“Anh đã ăn được bao nhiêu đâu.”
“Không sao, chiều nay sẽ có trà chiều.”
Hạ Tinh Thần nghe đến đây mới yên tâm hơn một chút, đứng dậy đi tiễn anh.
Lúc sắp đi, cô không quên dặn dò: “Tối anh nhớ về sớm.”
Bạch Dạ Kình hôn nhẹ một cái lên trán cô, sau đó mới “ừ” một tiếng.
Bệnh viện của Phó Dật Trần cũng khá bận rộn, nghe máy xong, anh ta không thể không đi trước.
Trước khi đi, anh ta cũng ân cần nhắc nhở Trì Vị Ương, dặn đi dặn lại xong mới chịu đi.
Trì Vị Ương ngoài miệng thì chê anh ta lải nhải, nhưng nụ cười trên mặt lai chẳng thể nào che giấu.
Cuối cùng chỉ còn lại hai bà bầu, không có sự quản thúc của đàn ông, hai người vui vẻ tự do, không muốn trở về quá sớm, bèn bảo tài xế đưa họ đến trung tâm thương mại chuyên đồ mẹ và bé.
Trong cửa hàng mẹ và bé luôn có rất nhiều người.
Đồ ở bên trong từ quần áo cho đến xe đẩy, từ đồ chơi cho đến sữa bột, cần gì đều có hết.
Hai người vừa đi vào đã hoa hết cả mắt, cái gì cũng muốn mua.
“Tinh Thần, cậu thấy bộ quần áo này thế nào?” Trì Vị Ương cầm bộ quần áo sơ sinh màu xanh da trời, hỏi Hạ Tinh Thần, nhìn thế nào cũng thấy thích.
“Bây giờ cậu đã biết giới tính của con rồi à?” Bộ quần áo đó rõ ràng là dành cho con trai.
“Tớ chưa.
Tớ và Dật Trần đều cảm thấy vẫn không nên kiểm tra giới tính của con thì hơn.
Cho dù là trai hay gái, bọn tớ đều chờ mong như nhau.
Nhưng mà hình như anh ấy thích con gái hơn một chút.” Nhắc đến Phó Dật Trần, gương mặt Trì Vị Ương ngập tràn sự dịu dàng, “Lần trước lúc hai người bọn tớ cùng nhau đi công viên giải trí, bắt gặp một ông bố trẻ cõng con gái trên lưng, anh ấy đã nhìn rất lâu.”
“Vậy mà cậu còn chọn quần áo con trai?”
“Còn không phải vì Đại Bạch nhà các cậu à.” Trì Vị Ương nói, “Mỗi lần nhìn thấy thằng bé, tớ lại muốn sinh một đứa con trai cưng như thế.”
“Tớ thấy tốt nhất là hai người các cậu sinh thêm mấy đứa nữa đi, tập hợp đủ trai đủ gái, hai người đều cảm thấy mỹ mãn.”
Lời nói của Hạ Tinh Thần khiến Trì Vị Ương khựng lại, cô nhìn quanh một vòng, đột nhiên ghé đến bên tai Hạ Tinh Thần, lí nhí nói với cô mấy câu.
Hạ Tinh Thần nghe xong thì trợn mắt nhìn cô, giống như không thể tin nổi.
“Không phải chứ?”
Trì Vị Ương bĩu môi không ừ hử gì.
“Không ngờ là bác sỹ Phó lại nhẫn nhịn giỏi như vậy đấy! Không phải vừa qua tết hai người các cậu đã ở chung rồi sao, bây giờ đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, vậy mà hai cậu vẫn chưa…”
Nói đến đây, Trì Vị Ương ra dấu im lặng, mặt ửng đỏ lườm cô: “Muốn cả thế giới đều biết bọn tớ chưa ấy à?”
Hạ Tinh Thần cười xấu xa: “Hai người các cậu ngấp nghé nhau bao nhiêu năm như thế, tớ còn tường là lần này gặp lại, hai người chắc chắn sẽ như củi khô bốc