Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh ta về rồi ư?
Ca giải phẫu thứ hai nhanh vậy mà đã làm xong rồi?
Trong lòng Trì Vị Ương mừng thầm, nhưng đột nhiên nhớ ra mình còn mặc đồ ngủ bên trong, không tự chủ được có chút lo lắng, trong đầu cô bỗng dâng lên ý nghĩ muốn thay bỏ nó ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thay.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình trông tự nhiên một chút rồi mở cửa.
Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô chợt cứng ngắc.
Cô nhíu mày.
Người ngoài cửa không phải là Phó Dật Trần, mà là...
Tô Tố Vân.
“Có việc gì?” Thái độ Trì Vị Ương không mấy thân thiện, đã sinh con cho người khác mà còn vọng tưởng muốn đẩy lên đầu Phó Dật Trần, đúng là vô sỉ.
“Thái độ của cô Trì như vậy là sao?” Sắc mặt Tô Tố Vân xấu xí.
“Có chuyện gì thì đứng ở cửa nói luôn đi.” Trì Vị Ương đứng ngoài cửa, hoàn toàn không có ý định để Tô Tố Vân vào nhà: “Phó Dật Trần dặn tôi không được để cho người lạ vào nhà, nếu cho cô vào thì anh ấy sẽ nổi trận lôi đình với tôi mất.”
Tô Tố Vân hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: “Cái loại con giáp thứ mười ba như cô mà cũng dám ra vẻ ngang nhiên hùng hồn như vậy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy.”
Trì Vị Ương cười hừ một tiếng, phản bác không chút khách khí: “Vợ hợp pháp dám sinh con với người đàn ông khác mà còn dám ngang nhiên ôm con về nhà chồng nhận bừa ông nội bà nội, tôi đây cũng lần đầu tiên thấy đấy.”
Tô Tố Vân bị Trì Vị Ương đốp lại một câu, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng.
Tô Tố Vân vốn là luật sư, mặc dù đã nghỉ làm một thời gian dài, thế mà giờ phút này vẫn bị cô nói tới không phản bác được.
Hơn nữa, mấy lần trước nói chuyện với Trì Vị Ương dù là quan điện thoại hay gặp mặt trực tiếp, cô ta cũng không nhìn ra được miệng mồm cô lại lanh lợi đến vậy, nói năng chẳng chút lưu tình.
“Bất kể có sinh con cho ai thì tôi vẫn là vợ hợp pháp.”
“Luật sư Tô, cô đừng dọa tôi.
Mặc dù cô luôn kéo dài không chịu ly hôn, nhưng Dật Trần đã sớm đệ đơn ra tòa.
Hai người ở riêng đã hơn hai năm, lại là kết hôn thỏa thuận, cộng thêm Dật Trần vốn chẳng có chút tình cảm nào với cô, đối với một cuộc hôn nhân như vậy, quan tòa sẽ đưa ra phán quyết thế nào, tự cô biết rõ hơn ai hết.
Còn nữa, tôi thiếu chút nữa quên mất…” Trì Vị Ương khẽ đặt tay lên bụng mình, mỉm cười: “Trong đây mới là đứa con thật sự của nhà họ Phó, đứa cháu đích tôn của ông nội bà nội.
Chỉ riêng điểm này thôi, luật sư Tô, cô đã hoàn toàn bị đánh bại rồi.
Cô đến làm phiền Dật Trần và tôi chỉ tự rước nhục về mình thôi, thế nên tôi tin chắc luật sư Tô không phải là dạng người không biết điều như vậy, đúng chứ?”
Hôm nay Tô Tố Vân tới đây vốn là muốn bàn chuyện của Điềm Điềm với Phó Dật Trần.
Điềm Điềm còn bé, từ nhỏ đã không có ba, đối với một đứa trẻ mà nói thì đây đúng là chuyện cực kỳ tàn nhẫn.
Điềm Điềm rất thích anh ta, anh ta cũng đồng ý để cô ta dạy Điềm Điềm gọi mình là “ba”, vậy nên cô ta cứ nghĩ mình có thể sống với Phó Dật Trần, cả nhà ba người sẽ mãi như vậy.
Cô ta biết, vì những chuyện đã phải trải qua trong quá khứ, Phó Dật Trần sẽ không thể kết hôn nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác…
Trì Vị Ương lại xuất hiện!
Cô mang đến cuộc đời đen tối của anh ta một tia sáng mà anh ta vẫn hằng theo đuổi.
Sau vài lần đấu tranh, cuối cùng anh ta vẫn tháo bỏ được toàn bộ xiềng xích, chuyện này làm rối loạn cuộc đời của cô ta và Điềm Điềm, khiến cô ta không biết phải làm sao.
Hiện tại, sau khi đã tĩnh tâm lại, cô ta muốn đến nhờ anh ta đến thăm Điềm Điềm nhiều một chút, không nghĩ tới lại gặp phải Trì Vị Ương ở đây, còn bị cô làm nhục như vậy.
Trì Vị Ương không biết trong lòng Tô Tố Vân đã ngổn ngang nhường này, thấy cô ta không nói gì bèn định đóng cửa đi vào.
Nhưng đang lúc muốn đóng, Tô Tố Vân bỗng đặt tay lên trên khung cửa.
“?” Cô hoài nghi nhìn Tô Tố Vân: