“Cô có biết tại sao đêm đó anh ấy lại gặp chuyện không? Trì Vị Ương, đêm đó anh ấy vì trở về đón sinh nhật với cô nên mới xảy ra chuyện! Nếu không phải tại cô, anh ấy cũng sẽ không phải chịu đau khổ.
Cô nói xem, cô còn có tư cách ở bên cạnh anh ấy sao?”
Mỗi một chữ của Tô Tố Vân đều như thể vô số thanh kiếm sắc lẹm xuyên thấu qua tim cô, không ngừng lăng trì cô.
Cô cảm thấy mình đau đến chết rồi.
“Cô câm miệng đi...” Cô thất thần lầm bầm, rõ ràng không tin nhưng nước mắt giống như hạt trân châu, cứ không ngừng rơi xuống: “Tôi tuyệt đối sẽ không tin cô…không tin cô.”
“Nếu không tin tôi, cô hoàn toàn có thể lên trang mạng của cơ quan pháp vụ để tra hồ sơ, xem kỹ xem tôi có gạt cô hay không.”
Cô đã không muốn nghe Tô Tố Vân nói nữa.
Hai mắt cô đỏ ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tố Vân, sau đó đóng sập cửa lại.
Ngoài cửa, Tô Tố Vân bị ánh mắt kia nhìn mà giật mình, sau đó...
Lại mất mát rũ vai, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng.
Thấy Trì Vị Ương đau buồn như vậy, cô ta vốn cho là mình ít nhiều cũng sẽ cảm thấy được an ủi, thế nhưng, cô ta phát hiện…bản thân hoàn toàn không có cảm giác ấy.
Một chút cũng không.
Ngược lại…
Trong lòng khổ sở không nói nên lời.
Chuyện này do cô ta nói ra, như vậy đồng nghĩa với việc cô ta không còn tư cách yêu cầu Phó Dật Trần bất cứ điều gì nữa.
Có gì hot? Chọt thử tra????g — ???? rU????????r????yệ????.ⅤN —
…
Trong nhà.
Trì Vị Ương thất hồn lạc phách dựa vào cửa, cả người phát run.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng hình ảnh mà Tô Tố Vân đã phác họa cho mình.
Dật Trần…bị đàn ông...
Còn chưa nghĩ đến hai chữ ‘cưỡng gian’ cô đã nhanh chóng lắc đầu, xua hai chữ kia đi.
Không!
Không thể nào!
Anh ta tốt biết bao, thượng đế sẽ không trêu đùa anh ta như vậy! Nhất định là Tô Tố Vân đang cố gây bất hòa giữa hai người! Cô không thể mắc bẫy được!
Rõ ràng trong đầu nghĩ thế, nhưng khi nhìn chiếc máy vi tính trên bàn, ánh mắt cô lóe lên.
Một giây sau, cô như bị quỷ thần xui khiến mà tiến đến.
Đến khi hồi thần lại, cô đã không kiềm được mà mở trang cơ quan pháp vụ ra.
Cô ngây người nhìn trang mạng ấy, cả người hẵng còn hoảng hốt thất thần.
Cô cảm thấy lúc này mình hệt như đang ngồi trên bông vậy, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngón tay đặt trên bàn phím run dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn gõ ba chữ “Phó Dật Trần”.
Màn hình hiện lên, cô nhìn từng dòng chữ, nước mắt bỗng nhiên vỡ òa.
Hô hấp ngừng lại.
Giống như một bàn tay vô tình đang bóp cổ cô, đè chặt lên trái tim cô, cô sắp nghẹt thở mà chết…
Nhìn bao lâu, nước mắt cô chảy dài bấy lâu.
Đến tận khi hốc mắt sưng đỏ, thùng rác ngập đầy khăn giấy ướt sũng, cô mới chậm rãi đứng lên từ trên ghế.
Hai chân cô như bị đổ chì, tay dùng sức chống mặt bàn, thật vất vả mới đứng dậy được, nhưng vừa đứng vững lại ngã nhào xuống đất.
Cũng may thảm dày nên cô không bị thương, vậy nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mã vỡ òa.
Trên thảm ướt một mảng lớn.
Cô chưa bao giờ đau khổ như vậy.
Năm ấy anh ta đột nhiên biến mất, khoảnh khắc biết anh ta đã kết hôn cô cũng không đau đến vậy…
Cô chật vật bò dậy từ dưới đất, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Cô lảo đảo đi vào phòng ngủ, vén chăn nằm lên giường.
Cô quấn chăn thật chặt không chừa một kẽ hở nào, vậy mà vẫn thấy lạnh…
Cái lạnh đó, là lạnh từ tận đáy lòng.
Những năm qua, lúc anh ta phải trải qua đau khổ thì cô lại chẳng hề biết gì, còn một mực truy hỏi, cô có tư cách gì nói yêu anh ta đây?
Cô chán ghét, thậm chí hận chính mình.
Nếu không phải ngày sinh nhật năm đó cô cứ gọi điện thoại cho anh ta mãi, nói muốn đón sinh nhật cùng anh ta, than phiền nói anh ta không chuẩn bị quà cho mình