"Vậy tớ thoải mái hơn cậu.
Cả hai mẹ của tớ đều không nhắc gì đến chuyện này.
"
"Thế hai cậu thì sao? Khi nào cậu sẽ kết hôn?"
"Bọn tớ sao..." Hạ Tinh Thần khi trả lời vấn đề này, theo bản năng liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình luôn luôn khôn khéo, tự nhiên biết hai đứa con gái các cô đang nói chuyện gì, nhưng cũng không lên tiếng.
Cô nói: "Thật ra tớ cũng không rõ lắm, bọn tớ cũng không nói đến chuyện này."
"Lúc trước không phải nói qua năm mới sẽ kết hôn luôn sao? Bây giờ chắc cục Dân chính đã làm việc được một tuần rồi."
"Ừm...chỉ là, cũng không quan trọng, đều giống nhau cả mà." Hạ Tinh Thần đoán Bạch Dạ Kình hẳn là quá bận, có lẽ tạm thời chưa nghĩ xong chuyện này.
Cô cũng không gấp, chỉ nói: "Chúng tớ dứt khoát chờ hai người bọn cậu đi, tớ cảm thấy kết hôn hay không kết hôn cũng vậy, như nhau cả thôi, không có chuyện gì tốt."
Hiện tại một nhà ba người đều ở cạnh nhau, hai người bọn họ tuy rằng vẫn chưa chính thức kết hôn, thế nhưng, ngẫu nhiên vẫn sẽ xưng hô là ngài Bạch, Bạch thái thái, hiện giờ anh ở trước mặt truyền thông cũng đều công khai gọi cô là phu nhân, bọn họ cũng đã mở miệng gọi cô là Phu nhân tổng thống, cô cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, mà ngược lại là tiếp nhận rất thản nhiên.
Vì vậy hai người bọn họ nói với nhau, miễn là có cảm xúc tình cảm với nhau, thực tế giấy chứng nhận cũng không phải là rất quan trọng!
Nhưng mà, đây là trong lòng cô nghĩ như vậy, ngài Bạch ở một bên cũng không biết.
Chỉ cảm thấy câu cuối cùng Tớ cảm thấy kết hôn hay không kết hôn cũng vậy, như nhau cả thôi, không có chuyện gì tốt của cô vô cùng không vừa tai.
Cho nên, khi Hạ Tinh Thần cúp điện thoại, ghé mắt nhìn, liền phát hiện sắc mặt ngài Bạch có chút thối, hình như không tốt lắm.
"Làm sao vậy?" Cô không hiểu.
"...!Không sao.
"
Anh luôn khó nắm bắt.
Chỉ cho cô hai từ.
Còn lạnh nhạt với cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy tính tình của anh rất khó hiểu, chính mình cũng rất vô tội, nên cũng không dỗ dành anh nữa mà chỉ ngồi một bên.
Cuối cùng thật sự là rất nhàm chán, dứt khoát cầm điện thoại di động tùy tiện chơi, chơi cắt hoa quả.
Bạch Dạ Kình liếc mắt một cái:"Vô vị, chả có gì hay ho."
Cô hừ một tiếng, rất khó chịu: "Em cứ vô vị vậy đấy.
Ngài Bạch cũng không phải là lần đầu biết."
"Thừa nhận mình vô vị, còn có thể hùng hồn như vậy, chỉ sợ em vẫn là người đầu tiên."
Hạ Tinh Thần da mặt dày tiến lại gần: "Anh hối hận à?"
Bạch Dạ Kình nhíu mày: "Còn kịp không?"
"Không còn kịp nữa rồi." Cô sờ sờ bụng mình: "Cho dù em và Đại Bạch đều cho phép anh đổi ý thì vật nhỏ này cũng sẽ không cho anh đổi ý."
Nói với cô hai câu, lúc này mặt thối của Bạch Dạ Kình vừa rồi lại âm thầm biến đổi.
Anh cảm thấy mình cũng rất dễ dỗ.
Duỗi tay qua, một lần nữa cầm lấy tay cô, nói: "Cất điện thoại di động đi, đừng chơi trên xe nữa, còn chơi nữa em sẽ thấy choáng, buồn nôn đó."
Đúng là rất choáng.
Tuy rằng hiện tại cô còn chưa có trải qua thai nghén, nhưng lúc trước lúc mang thai Đại Bạch lại nôn lên nôn xuống.
Cho nên cô cũng không dám sơ suất, chỉ vội vàng ngoan ngoãn cất điện thoại di động vào trong túi.
Lúc này mới hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Sáng sớm, anh dẫn cô ra ngoài, nói là hẹn hò, nhưng mà, cũng không nói với cô rốt cuộc là hẹn hò gì.
"Đi làm chút chuyện mà em mà cảm thấy ‘không có chuyện gì tốt’."
Hạ Tinh Thần vốn vẫn không hiểu rõ lời này.
Những gì Vị Ương nói qua điện thoại lúc trước, thật ra cô đã hoàn toàn quên mất rồi.
Kết quả, chiếc xe chạy thẳng đến trước cục Dân chính, lúc này cô mới giật mình hiểu ra.
Thì ra, cái gọi là không có chuyện gì tốt của anh, hóa ra lại là —— lĩnh giấy chứng nhận kết hôn!
"Sao cũng không nói trước với em một tiếng?" Cô kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm ba chữ ‘Cục Dân chính’ một hồi lâu mới lúng ta lúng túng cởi dây an toàn ra.
"Đã nói với em trước một năm rồi, còn kêu không nói trước?"
"..."
Hạ Tinh Thần đi xuống từ trên xe, Bạch Dạ Kình khoác quần áo lên vai cô.
Cô nói: "Nhưng mà, em căn bản không biết hôm nay là tới đây, cho nên cái gì cũng không mang theo."
Đừng nói là sổ hộ khẩu, ngay cả chứng minh thư cũng không mang theo.
Huống hồ, đây nào phải đi hẹn hò?
"Có người mang theo là được." Bạch Dạ Kình