Hạ Tinh Thần hỏi anh: "Rốt cuộc anh bắt đầu tính toán chuyện hôm nay từ khi nào vậy?"
Tất cả mọi chuyện, anh đều làm cẩn thận, hết lần này tới lần khác còn bình tĩnh như vậy, một tiếng cũng không lên tiếng.
"Mỗi ngày đều tính toán kết hôn với em, từ năm trước đến năm sau."
Hạ Tinh Thần nghe câu trả lời của anh, đột nhiên nở nụ cười.
Tay đút vào trong túi anh.
"Cười cái gì?" Anh hỏi, bị cô cười đến khó hiểu.
"Trước kia em lại không phát hiện ra là ngài Bạch kỳ thật rất biết nói lời ngon tiếng ngọt a."
"..." Bạch Dạ Kình không nói tiếp, trên mặt xẹt qua một chút không được tự nhiên, nhéo nhéo tay cô,
"Đến chụp ảnh đi."
Ý cười trên mặt Hạ Tinh Thần càng sâu.
Ngài Bạch thật sự là biết làm mình làm mẩy mà! Thế nhưng bộ dáng này ngược lại còn rất đáng yêu.
Hai người đi chụp ảnh.
Bạch Dạ Kình không thích cười.
Nhiếp ảnh gia cũng không dám chọc cười anh.
Nhưng mà, thật sự quá nghiêm túc thì nhìn cũng sẽ không đẹp.
Nhiếp ảnh gia đành phải hướng ánh mắt sang cầu xin Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần vỗ vỗ đùi anh: "Ngài Bạch, anh cười thật tươi lên đi, nhiếp ảnh gia phía trước đều bị anh dọa ra mồ hôi lạnh rồi kìa."
Nào có ai chụp ảnh cưới lại vẫn nghiêm túc như vậy?
Bạch Dạ Kình thử cong môi.
Nhiếp ảnh gia là một xử nữ điển hình, một số xù vết xù: "Thưa Tổng thống, như vậy...!Có chút quá cứng ngắc..."
Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, lông mày không kiên nhẫn nhíu lại.
Nơi này cũng không phải là studio chụp ảnh gì, hơn nữa cũng chỉ là chụp một tấm ảnh nền đỏ mà thôi, "tạch tạch" một cái là xong, sao còn phải yêu cầu nhiều thứ như vậy? Anh cảm thấy loại bộ phận dân chính này hiện tại quá không nhân văn, rất cần phải chỉnh đốn một phen.
Hạ Tinh Thần nhìn bộ dạng này của anh liền biết anh không vui, vội vàng dỗ dành nắm chặt tay anh.
Bạch Dạ Kình âm thầm nhìn cô: "Biết làm thế nào có thể khiến anh cười không?"
Cô lắc đầu.
Bạch Dạ Kình một tay giữ chặt ót cô, đột nhiên hôn lên môi cô.
Hả?
Hạ Tinh Thần sững sờ trong chớp mắt, mặt đột nhiên đỏ lên.
Trong phòng có người mà! Hơn nữa, anh còn không phải là hôn thử, mà là hôn sâu, hôn dài lại còn tùy tiện.
Cô cảm thấy cả người mình xấu hổ đến mức nóng lên.
Không phải cô ép anh cười, hơn nữa...cô cảm thấy anh không cần cười cũng được.
Dáng vẻ cười lên của ngài Bạch quả thật rất đẹp, thế nhưng, bộ dáng nghiêm túc cũng rất ngầu, rất nam tính.
Nhiếp ảnh gia đứng ở một bên bị hai người này show ân ái, chớp mắt cũng sắp không mở nổi mắt.
Anh ta phản ứng lại, ‘tách tách ‘tách tách chụp liên tục mấy tấm ảnh hai người hôn nhau.
Cái này rất quý giá nha!
Cái này mà được bán cho các trang tạp chí giải trí, các tờ báo hàng tuần, chắc chắn có thể bán được khối tiền!
Hôn xong, tâm tình ngài Bạch quả nhiên tốt hơn rất nhiều, chụp ảnh cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Khi bức ảnh cuối cùng xuất hiện, trên mặt anh thật đúng là có hơi cười nhàn nhạt.
Hạ Tinh Thần vừa nhìn, cảm thấy bộ dáng anh cười lên quá xuân tình, có loại sức hấp dẫn khó hiểu, khiến người ta say mê.
Cái gọi là hồng nhan họa thủy, cô cảm thấy cô không nhất định là thế, nhưng mà khẳng định ngài Bạch có thể là thế đi.
Bạch Dạ Kình cầm ảnh muốn đi, nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu lại nói: "Những bức ảnh vừa rồi, đều rửa ra, lát nữa tôi tới đây lấy."
"Dạ...!Ảnh gì ạ?" Nhiếp ảnh gia giả vờ không hiểu.
Con ngươi Bạch Dạ Kình híp lại, bộ dáng kiểu tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, thản nhiên nhướng mày: "Cậu nói xem?"
Cuối cùng mấy bức ảnh bị ngài tổng thống lấy đi.
Vốn còn nghĩ có thể bán được với giá trên trời, cuối cùng lại được tổng thống mua lại với giá hàng chục bức ảnh bình thường.
Nhiếp ảnh gia dứt khoát nắm cổ tay.
Lúc này, lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tốc chiến tốc thắng, nửa đường cũng không có người đến quấy rầy.
Cầm quyển sổ đỏ đi ra, Hạ Tinh Thần còn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhìn hai người dựa rất gần vào nhau trong bức ảnh, chỉ nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc trên khuôn mặt của họ.
Tất cả đều thuận lợi như thể không phải sự thật.
Hiện tại, cô nghiêm túc cảm thấy những gì mình nói với Vị Ương ban nãy sai rồi.
Kết hôn, không phải là không có gì tốt, mà là...rất tốt...
Hai người trở lại xe, Hạ Tinh Thần vừa thắt dây an