Suốt dọc đường đi về, Hứa Nham lái xe.
Hạ Tinh Thần quay lại Bộ Ngoại giao để tiếp tục làm việc mà không trở về cùng họ.
Trong xe có bốn người xếp thành một hàng, trừ bà cụ ra, thì ba người còn lại đều đang trầm tư suy nghĩ.
Vốn dĩ hôm nay đến đây, không những biết rõ tình hình của Hạ Quốc Bằng, mà còn tận mắt nhìn thấy ngày Tổng thống, cùng nói vài câu với anh, đây chắc chắn là một điều đáng mừng.
Tuy nhiên, tâm trạng của ba người vẫn không thể cao hứng nổi, ngược lại là vô cùng suy sụp.
Lúc đầu Lý Linh còn muốn hỏi mật khẩu của thẻ ngân hàng, mà bây giờ bà ta đã quên béng chuyện này từ lâu, chỉ còn sót lại cảnh tượng Hạ Tinh Thần và ngài Tổng thống nháy mắt nhìn nhau, nắm tay nhau mà thôi.
Chỉ nghĩ lại thì lồng ngực không khỏi đau nhói.
Tại sao người phụ nữ đó lại may mắn như vậy.
Hai ngày sau.
Quả nhiên Hạ Tinh Thần thực sự bị sốt.
Khi người hầu đánh thức cô, cả ngươi vô tri vô giác, toàn thân đổ một tầng mồ hôi.
Cô chạm vào trán của mình, cô đã bị sốc bởi sức nóng đáng kinh ngạc.
Wis
Lẽ nào, hai ngày trước đến bệnh viện đã khiến cô thật sự bị nhiễm bệnh rồi.
"Cô Hạ, cô dậy chưa?" Không nghe thấy tiếng động, người hầu lại gõ cửa lần nữa: "Cô sắp trễ giờ làm việc rồi."
"Tôi tỉnh rồi." Hạ Tinh Thần vội vàng đáp lại, âm thanh khàn khàn, suy nghĩ xong liền nói vọng qua cửa: "Tôi sẽ không ăn bữa sáng, cô đi xuống báo với cậu chủ và ngài Tổng thống để họ không cần đợi tôi, cô cứ nói tôi đang tắm là được."
Nếu đó thực sự nhiễm bệnh Wis, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là tránh tiếp xúc với bọn họ, để họ không lây nhiễm.
Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất cô nên làm lúc này là chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.
Bạch Dạ Kình và Hạ Đại Bạch không để tâm đến việc này, lần lượt rồi đi.
Chờ đến khi họ rời đi rồi, Hạ Tinh Thần ở trên tầng đã thu dọn một ít quần áo, đeo khẩu trang và vội vã đi xuống.
"Cô Hạ." Quản gia chào hỏi cô.
Hạ Tinh Thần che miệng lại, thận trọng lui về phía sau hai bước, nói: "Quản gia, buổi chiều cậu chủ về rồi thì phiền ông nói với thằng bé rằng tạm thời hai ngày này tôi sẽ không về.
Làm phiền ông chăm sóc thằng bé."
"Cô Hạ có chuyện gì gấp sao?" Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, quản gia không khỏi quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu, không nói nhiều, chỉ vội vàng bước ra khỏi phủ Tổng thống.
Cô lập tức không ngừng nghỉ lao đến bệnh viện ngay lập tức.
Cô đang sốt cao, đầu như độn trì, ngồi trong taxi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua trước mắt, mọi thứ đều trở nên hư ảo, ánh mắt dần mất đi tiêu điểm.
Cơn sốt càng nặng, cô càng hoảng sợ.
Mệt mỏi dựa vào ghế sau, hình bóng đảo qua đảo lại trong đầu cô chính là anh và con trai của hai người.
Cô rất sợ hãi.
Cô thực sự sợ bị bệnh, sẽ không được phép gặp họ trong một thời gian dài sau khi bị cách ly, cô cũng sợ rằng họ sẽ bị lây nhiễm vì mình.
"Thưa cô, đến nơi rồi." Phía trước vang lên giọng nói của người lái xe, lúc này cô mới hoàn hồn.
Trả tiền xe xong, bước xuống xe với đôi chân mềm nhũn.
Bệnh viện ở ngay trước mặt.
Xếp hàng để đăng ký là một công việc rất vất vả, nhất là khi cô đang ở tình huống tình thần không tỉnh táo.
"Tinh Thần."
Ngay khi cô cảm thấy sắp không thể chống đỡ được nữa, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Cô cảm thấy hình như đó chỉ là ảo giác của chính mình.
Hứa Nham cách cô khoảng mười mét đang nhấc chân chạy tới.
Đôi mắt cô hơi nhòe đi, đôi môi khô ráp mấp máy, giọng nói khàn khàn khiến cô không thể gọi tên của anh ta.
"Thật sự là em sao?" Hứa Nham lo lắng nhìn cô, "Em sao vậy?"
Cô đang đeo khẩu trang, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che mất một nửa.
Rõ ràng đã xa nhau lâu như vậy, trong giờ khắc vô cùng kì diệu.
Giữa đám đông hỗn loạn nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô trong nháy