Hạ Tinh Thần được yêu cầu kiểm tra hết lần này đến lần khác.
Sau khi kiểm tra một lượt, không còn phân biệt được nam bắc, đông tây.
Nhưng, may mắn thay, Hứa Nham có ở đây.
Anh ta còn vất vả hơn cô nhiều.
Giúp cô chạy đây chạy đó trong bệnh viện cả buổi sáng, hồi hộp lo lắng và khiếp sợ bất an hơn cô.
Khi cô bị lấy máu, anh ta sợ cô đau nên kiên nhẫn vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi.
Cô khát nước thì anh ta đi khắp nơi tìm nước nóng cho cô, còn bản thân bận bịu đến nỗi không uống nổi một ngụm nước.
Sau khi kiểm tra xong, Hạ Tinh Thần được bác sĩ gọi vào phòng tư vấn.
Hứa Nham càng lo lắng hơn cô: "Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
"Hai ngày nữa mới có kết quả.
Trong hai ngày này, tốt nhất là bệnh nhân nên ở nhà, đừng đi đâu, mọi người nên giữ khoảng cách với cô ấy." Bác sĩ dặn dò, liếc nhìn anh bạn Hứa Nham rồi nói tiếp: "Cậu cũng thế, hai ngày này cũng đừng ở sát cô ấy đến vậy."
"Đừng nói nhảm, tôi tự biết chừng mực." Hứa Nham sợ Hạ Tinh Thần buồn nên lo lắng nhìn cô một cái.
Cô thắt khẩu trang chặt hơn, khàn giọng hỏi: "Bác sĩ ơi, trường hợp của tôi có khả năng lây nhiễm cao không ạ?"
"Khá cao.
Nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả, không ai có thể dám chắc điều gì."
Lời nói của bác sĩ vừa vang lên, Hạ Tinh Thần cảm thấy lạnh toát người, vành mắt hơi căng ra, cay xè.
"Em đi gọi điện thoại." Cô trầm giọng nói với Hứa Nham, bước ra ngoài thu mình vào một góc nhỏ.
Đôi mắt lo lắng của Hứa Nham vẫn dõi theo cô suốt.
Đầu tiên là gọi điện về cho phủ Tổng thống, cô bảo người hầu nhắc quản gia đến nghe máy.
"Cô Hạ."
"Quản gia, hãy khử trùng toàn bộ căn nhà.
Đặc biệt là phòng của cậu chủ và ngài Tổng thống, mọi ngóc ngách đều không được bỏ sót." Cô khàn giọng dặn dò.
"Sao vậy, cô Hạ." Quản gia lo lắng hỏi.
Hạ Tinh Thần sợ nói ra thì quản gia sẽ nói cho hai người kia biết, khiến họ lo lắng, nên cô chỉ nói: "Ông làm theo lời tôi nói, nhất định phải nhớ, đừng bỏ qua mọi ngóc ngách.
Tôi còn có cuộc gọi khác, tôi cúp máy đây."
Sau đó, cô thẳng thừng cúp máy mà không để quản gia nói thêm câu nào.
Do dự, đưa ngón tay lên màn hình và vuốt sang danh bạ.
Nhìn bốn chữ ‘ông xã tương lai’, chóp mũi cô càng thêm nhức nhối.
Cô thực sự rất lo lắng cho anh.
Cuối cùng, rốt cuộc cô không kìm nén được mà bấm gọi.
Thực ra thì cô không hề hy vọng anh sẽ bắt máy.
Bởi vì anh luôn bận rộn như vậy.
Nhưng lần này, tiếng chuông reo lên ba lần thì bắt máy.
Anh vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thở phát ra từ đầu dây bên kia thì Hạ Tinh Thần cũng biết đó là anh.
Cô yên lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy chóp mũi càng chua xót.
Không có lý do.
"Sao vậy?"
Cuối cùng, anh là người đầu tiên lên tiếng.
Anh là người luôn thận trọng, mơ hồ cảm thấy hơi thở của cô rất nặng nề.
"Không có gì." Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng nói của anh, biết được anh vẫn còn ổn, thế thì tốt rồi.
"Không có gì?" Anh nghi ngờ.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?" Hạ Tinh Thần nói: "Anh có bị sốt hay chóng mặt không?"
Anh hiểu rồi.
Đứng trên tầng cao nhất của cung Bạch Vũ, phóng tầm nhìn ra đất nước của mình, nghe giọng nói dịu dàng và quan tâm của cô khiến anh cảm thấy mọi thứ dường như rất đẹp: "Lo lắng cho tôi?"
"Đúng vậy, tôi lo lắng." Không ngờ rằng cô lại trả lời ngay lập tức.
Hơn nữa còn trịnh trọng bổ sung một câu: "Tôi vẫn rất lo lắng cho anh."
Anh đột nhiên có một cảm giác, ngay cả khung cảnh mùa thu đang lụi tàn bên ngoài ô cửa sổ cũng trở nên rất đẹp mắt.
"Đừng lo lắng, tôi không sao." Khi anh trả lời cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn bình thường một chút: "Cô cũng không được phép xảy ra chuyện gì! Hiểu chứ?"
Hạ Tinh Thần cong môi cười.
Những giọt nước mắt mờ nhạt đọng lại nơi khóe mắt anh.
"Ừm, chúng ta sẽ không sao đâu."
Thực ra anh rất bận, Lãnh Phi gõ cửa nhắc nhở lịch trình tiếp theo của anh.
Hạ Tinh Thần nghe thấy vậy, cô hiểu