Cũng may lúc này xe bus sắp đến điểm cuối, trong xe ngoại trừ bọn họ thì không còn ai khác.
Hơn nữa bên trong rất tối, chỉ có ánh đèn neon thỉnh thoảng chiếu vào từ cửa sổ, khiến cho bầu không khí mập mờ như ẩn như hiện.
Đây quả thực chính là thánh địa yêu đương dành cho các cặp đôi.
Vào giờ phút này, Hạ Tinh Thần vẫn nửa tỉnh nửa mê, hoặc là cô đã tỉnh rồi nhưng lại không dám mở mắt.
Nhưng người đàn ông trước mặt này làm lòng cô hỗn loạn không rõ là cảm xúc gì, có oan ức, có khổ sở, có tức giận.
Bây giờ giống như phát điên, tất cả tâm tình đều muốn thổ lộ ra.
Cô tủi thân nức nở một tiếng, nâng mặt người đàn ông, ngậm lấy đôi môi mỏng khiêu gợi của anh.
Như là trừng phạt, hàm răng không nặng không nhẹ cắn lên môi anh.
Cảm giác cùng cô hôn môi và bị cô giày vò như vậy tuyệt đối không giống nhau, nhưng vẫn khiến người khác khó có thể kiềm chế như cũ.
Bạch Dạ Kình thở dài một hơi, đôi mắt thâm trầm như đêm đen, ánh sáng xẹt qua đáy mắt lại giống những vì sao trên bầu trời.
Anh không đẩy cô ra, chỉ thuận theo nụ hôn của cô, bàn tay không kìm nổi mơn trớn từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Một giây sau, cánh tay khẽ nhấc, trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi.
Đầu óc Hạ Tinh Thần đặc quánh như hồ dán, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, đến chính cô cũng không biết bản thân làm thế nào mà ngồi lên đùi anh, hơn nữa còn tách hai chân ra quấn ở bên hông anh, tư thế vừa ám muội vừa ngượng ngùng.
Nhiệt độ của người đàn ông khiến toàn thân cô nóng lên, nhũn ra như sắp hòa tan.
Sức lực trong thân thể dần dần rút đi, hai tay cô theo bản năng bám lấy bả vai anh, ánh mắt mê ly mặc cho người đàn ông làm càn.
Bạch Dạ Kình bị thiêu đốt đến mức cả người đều đau, nhưng thấy dáng vẻ say đắm mê người của cô, trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa không tên.
Người phụ nữ đáng chết này, chắc chắn đang coi anh là tên đàn ông khác cho nên mới phối hợp như thế, mấy lần trước anh làm vậy với cô, cô đâu có ngoan ngoãn giống bây giờ, lần nào cũng chống cự khiến anh phát điên.
Vừa nghĩ đến đó, trong đôi mắt mang theo dục hỏa của anh nhiễm thêm chút nham hiểm, tia sáng vụt qua làm cho người đàn ông nhìn có vẻ nguy hiểm chí mạng.
Tay anh một đường đi xuống.
Cô cả kinh hít vào một ngụm khí lạnh, cứng người liên tiếp lui về phía sau.
"Không muốn." Cô thở dốc, nhỏ giọng khẽ ngâm.
Thân thể di chuyển ra sau, sống lưng dựa vào hàng ghế phía trước, không còn không gian chuyển động nữa.
Người đàn ông này, đây là trên xe bus đó.
Từ năm năm trước sau khi trải qua chuyện đó với anh, mấy năm nay cô không hề có chút kinh nghiệm nào.
Cho tới bây giờ dù chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm thì thân thể cô cũng vô cùng mẫn cảm.
"Hiện tại nói không muốn, Hạ Tinh Thần, cô đùa tôi sao." Anh không chịu bỏ qua cho cô.
Nếu như nói lúc trước là nửa tỉnh nửa mê thì trước mắt Hạ Tinh Thần đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đặc biệt là lúc phanh gấp, xe bus đột ngột dừng lại, thân thể xóc nảy của cô bị anh kéo lại lần nữa, cô lập tức ý thức được tất cả mọi thứ vừa rồi đều không phải mơ.
Người đàn ông này thật sự trở về rồi, hơn nữa lại ngồi trên xe bus cùng cô.
"Bạch Dạ Kình, anh điên rồi." Rõ ràng là sắp đến mùa đông nhưng cả người cô lại toát ra một tầng mô hôi nóng bỏng.
Tay cô run rẩy ngăn lại đôi tay làm bậy của anh, hơi thở hỗn loạn vội vàng nói: "Nơi này là xe bus."
"Là tôi điên, hay là cô điên." Bạch Dạ Kình nâng cằm cô lên đối diện với cặp mắt âm u của mình: "Vừa rồi là cô trêu chọc tôi."
"Tôi..."
Nếu cô không ngậm lấy môi anh, giày vò anh thì đâu thể làm anh mất khống chế ngay trên xe bus.
Hai