"Buông tay." Anh lạnh lùng nói, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo.
Hạ Tinh Thần không nhúc nhích, đôi môi mỏng của anh khẽ động: "Không buông tay thì bây giờ tôi sẽ cưỡng ép cô ngay ở đây."
"..." Cô cắn môi, dường như đang đợi xem anh có dám không.
"Một." Anh nhìn chằm chằm cô.
Tay cô hơi buông lỏng, trừng mắt nhìn anh.
Anh vẫn lạnh lùng như cũ: "Hai."
Lúc người đàn ông đếm đến ba, Hạ Tinh Thần thình lình rụt tay về.
Bạch Dạ Kình trực tiếp nhấn nút nhận điện thoại rồi đặt bên tai.
Giọng nói quan tâm của Hứa Nham truyền đến: "Alo, Tinh Thần, em về đến nhà chưa?"
"..." Hạ Tinh Thần cắn môi nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng cô đoán chắc rằng nhất định anh sẽ chẳng nói được lời tốt đẹp gì.
Hứa Nham không nghe thấy tiếng trả lời, có hơi lo lắng.
Lại vội vàng hỏi: "Tinh Thần, em có ở đấy không?"
"Có." Cuối cùng Bạch Dạ Kình cũng lên tiếng.
Lúc nói chuyện, ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Tinh Thần, con ngươi vừa âm trầm vừa rét lạnh, khó có thể nhìn thấu.
Hạ Tinh Thần vẫn muốn vươn tay cướp lấy điện thoại, đôi mắt khiến người khác sợ hãi của anh trừng lên làm tay cô dừng giữa không trung rồi ngượng ngùng rút về.
Dù sao cũng bị người này nắm chặt rồi, tùy anh muốn nói thế nào thì nói, dù gì giữa cô và Hứa Nham cũng không có khả năng.
Hạ Tinh Thần hơi có ý muốn mặc kệ, vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy bình tĩnh hơn.
Nhưng lại nghe thấy Bạch Dạ Kình ừm một tiếng: "Cô ấy đang cùng tôi làm vận động trên giường, hiện giờ cô ấy rất mệt, chắc là không có sức nhận điện thoại của anh, anh có chuyện gì có thể bảo tôi chuyển lời giúp."
"Bạch Dạ Kình." Người này.
Mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, tuy cô và Hứa Nham không có khả năng nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, da mặt không dày được như anh.
"Không thích bị tôi cưỡng ép thêm lần nữa thì hiện tại mặc quần áo đàng hoàng vào rồi chuẩn bị xuống xe." Bạch Dạ Kình không để ý tới cô nhưng lại nhớ kỹ lời cô nói.
Hơn nữa, rõ ràng cố ý nói cho người trong điện thoại.
Hạ Tinh Thần tức giận đến mức vành mắt đều đỏ ửng, bao phủ một tầng sương mù, tủi thân nhìn anh.
Nhưng lời này của anh rốt cuộc nhắc nhở tình cảnh nhếch nhác hiện tại của hai người, cô tức giận quay lưng lại sửa sang quần áo của mình, sau đó đứng dậy xuống xe.
Dường như Bạch Dạ Kình rất thỏa mãn với cuộc điện thoại Hứa Nham gọi đến, gương mặt thả lỏng rất nhiều, chỉ hơi lạnh nhạt nói: "Thật ngại quá, hiện tại chúng tôi rất bận, không tiện nói chuyện."
Trực tiếp ngắt điện thoại rồi đuổi theo Hạ Tinh Thần.
Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút khó nghe, Hứa Nham vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Mãi đến khi mẹ Hứa đi đến vỗ vai anh ta một cái thì anh ta mới bừng tỉnh.
Trong nháy mắt cả người giống như mất hồn, vô lực ngã vào ghế sô pha.
Hạ Tinh Thần vừa xuống xe đã bị Lãnh Phi ngăn lại, nhớ tới một màn vừa rồi trên xe bus, cô cúi thấp mặt không dám nhìn cậu ta.
Chỉ sợ đám người Lãnh Phi đều biết hết.
"Anh để tôi đi đi." Cô nói với Lãnh Phi, thân thể tránh sang một bên muốn rời khỏi.
Nhưng chưa đi được hai bước lại có người ngăn cô lại.
Cô không khỏi có chút nhụt chí, quay người trừng mắt nhìn Bạch Dạ Kình lúc này mới không nhanh không chậm bước xuống xe.
Anh liếc cô rồi nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay mình: "Không cần nữa."
Hạ Tinh Thần bỗng nhớ cô lưu số của anh bằng bốn chữ "ông xã tương lai" trên điện thoại, dù cô có làm nũng hay khóc lóc om sòm cỡ nào Hạ Đại Bạch cũng không cho cô đổi, nếu bây giờ bị Bạch Dạ Kình phát hiện thì đúng là trò cười rồi.
Cô vươn tay muốn cướp lấy điện thoại nhưng Bạch Dạ Kình lại giơ di động lên cao, Hạ Tinh Thần không kịp phanh lại, cả người trực tiếp nhào vào ngực anh.
Bạch Dạ Kình bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống: "Sợ cái gì."
Hạ Tinh Thần cắn môi, lùi về sau một bước: "Anh trả điện thoại cho tôi."
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt mang