Editor: May
Mắt đen của Phong Thánh hung hăng co rụt lại.
Khuôn mặt nhỏ non nớt trước mắt, ánh mắt thẹn thùng, không khỏi khiến cho anh nhớ tới, phản ứng ngây ngô trên giường của cô.
“Lớn tiếng một chút, không nghe được.” Phong Thánh không thuận theo không buông tha.
Lạc Ương Ương không tự giác co rúm bả vai nhỏ lại, xấu hổ: “Muốn.”
“Hôn tôi.” Trong phút chốc, tiếng nói ám trầm của Phong Thánh không chỉ một đề-xi-ben.
“A?” Lạc Ương Ương xấu hổ đến không dám gặp người, nháy mắt liền ngốc, tiếp đó đôi mắt nhìn loạn khắp nơi, “Có người.”
“Hôn.” Phong Thánh giống như đứa bé muốn kẹo, không hôn thề không bỏ qua.
Trên đường phố trước sau 100 mét, cũng không có người, Lạc Ương Ương lại vẫn xấu hổ đến bên tai đều phấn hồng.
Thấy Phong Thánh không thỏa hiệp, cằm lại bị anh nhéo, nội tâm Lạc Ương Ương giãy giụa vạn phần, cái miệng nhỏ chu lên liền ‘ bẹp ’ một tiếng hôn lên.
Thình lình xuất hiện một nụ hôn, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Lạc Ương Ương hôn xong liền nhanh chóng thối lui, nụ hôn này chưa đến thời gian một giây, cô không dám dừng lại quá lâu.
“Hôn lại.” Phong Thánh không
hài lòng.
Anh còn chưa kịp cảm thụ xúc cảm mềm mại trên môi, nụ hôn môi này liền kết thúc.
“Phong Thánh!” Không khí quá ái muội, khiến trách của Lạc Ương Ương đều biến thành làm nũng.
“Nhanh lên.” Phong Thánh vẻ mặt nghiêm túc, vô sỉ thúc giục.
Ở dưới mắt đen nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của Phong Thánh, Lạc Ương Ương lại bại, bị thất bại thảm hại.
Cái miệng nhỏ của cô lại là chợt vểnh lên, run rẩy chậm rãi tiến lên cánh môi dày mỏng thích hợp của Phong Thánh.
Trong lòng cô rõ ràng, lúc này đây, Phong Thánh không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Trong nháy mắt cánh môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên, thể xác và tinh thần hai người đều mẫn cảm đến run lên rất nhỏ.